Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Tự Cải Tạo Chính Ta

Chương 140 : Không Đơn Giản.




Chương 140 : Không Đơn Giản.

"Là đệ tử cấp 3 Đông Hoàng, cha hắn là trưởng lão của Hy Hà Bang"

“Ngoài Kiến Trung Quán, Huy Thiên gia tộc và Lạc Diệp phường, thì Hy Hà Bang là môn phái lớn nhất. Cha của Đông sư huynh là trưởng lão, quyền cao chức trọng”

"Nghe nói người này đang theo đuổi Châu sư tỷ "

Quang Huy cũng đứng trong đám đông, tận mắt thấy một màn này về sau, bĩu môi xem thường tên thanh niên to lớn “Nhìn tên cách này hành xử mà khiến ta muốn xem lại lịch, ta sợ trong phút chốc ta bị xuyên về thời cổ đại. Khoa học kỹ thuật tiến bộ như thế mà cách cua gái này lại quá lỗi thời, hay ta khuyên hắn cập nhật thông tin trên mạng”

Quang Huy hất cằm lên, một mặt đắn đo, một mặt khó hiểu nhìn tên thanh niên.



Tiểu viện phía sau Kiến Trung Quán.

Tòa nhà chiếm diện tích hơn 500 mét vuông, xây từ bê tông sơn màu đen, có hình dáng như nhiều lập phương nhỏ chồng lên nhau, phía giữa tòa nhà là một đài phun nước có hình cầu, cao hơn 1m, nằm giữa một hồ nhân tạo.

"Thú vị, 5 tòa bia đá hạng nhất” Phó tông chủ mĩm cười thần bí.

“Cộc, cộc, cộc” âm thanh từ cửa phát ra.

“Vào đi” Phó tông chủ mở miệng.



Hoàng vũ bước vào, theo sau là Quang Huy. Cả hai người đều cúi đầu “Chào Phó tông chủ”

Phó tông chủ mĩm cười nhìn Quang Huy, ra lênh cho Hoàng Vũ lui. Trong căn phòng chỉ còn lại hai người. Lần đầu tiên tiếp xúc với cao tầng của Kiến Trung Quán, Quang Huy khá lo lắng, nhất là người nắm quyền chỉ sau tông chủ.

Thấy bộ dạng lo lắng của Quang Huy, phó tông chủ trêu “Đừng lo lắng, ta chỉ có ý tốt khi mời ngươi đến đây!”

“Ngươi đừng khiêu chiến tháp khảo hạch, dừng lại đi, đứng nhất 5 tấm bia là đủ. Chơi như thế là đủ rồi!” Phó tông chủ vừa viết vừa mở miệng.

“Đừng giả bộ ngu ngốc, bia đá chỉ không công khai cho đệ tử, một ít hộ pháp vẫn có thể moi được thông tin từ hệ thống”

Quang Huy chửi thầm trong bụng, đúng là hiện đại quá cũng không tốt, đâu đâu cũng có camera quan sát.

Hơn 15 phút trôi qua.

Nhìn Quang Huy đi ra khỏi căn phòng, Hoàng Vũ liền đưa tiễn cậu về.

Xong mọi việc, Hoàng Vũ quay lại phòng của Phó tông chủ.

“Vì sao ta lại căn dặn tên nhóc đó như thế? Nói cho ta suy nghĩ của ngươi!” Phó tông chủ nhìn Hoàng Vũ rồi khẽ nhấc môi hỏi.

Hoàng Vũ thần sắc tái nhợt, dường như chạm phải thứ gì đó kiêng kị, không dám trả lời.

Phó tông chủ liền an ủi “ cứ nói, ta không trách tội!”



“Châu Vũ là người thừa kế tương lai của Y viện, Tông chủ vịn vào cớ này mà không trả quyền quản lý Y viện cho ngài. Theo môn quy, tông chủ chỉ được nắm Võ viện hoặc Y viện, còn Phó tông chủ sẽ quản lý viện còn lại. Nhưng Tông chủ đã chiếm quyền quản lý cả 2 viện” Hoàng Vũ nhắm mắt, cúi đầu trả lời, vừa nói mà mồ hôi vừa tuôn trào.

Phó tông chủ cười một tiếng “Tên nhóc này xém chút đá Châu Vũ khỏi cái ghế kế thừa, lúc này trong tông môn phải yên bình, không phải lúc sinh sự. Hậu quả của việc lật đổ Châu Vũ rất nghiêm trọng”

“Nhiều con chuột sẽ nhân cơ hội này, dán cái mác c·ướp quyền cho tông chủ, bắt hắn ta nhả ra Y viện. Với tính cách đa nghi, hắn ta dễ gì chịu nhã con mồi mà đã nuốt vài chục năm. Tới đó, đánh nhau ì đùng, r·ối l·oạn lắm, nhức đầu lắm. Ta không muốn thấy!”

“Chỉ có cái Y viện cỏn con, đánh đấm mấy chục năm cũng chưa chán, đúng là mấy lão già rãnh hơi!”

Hoàng Vũ kinh ngạc trong lòng, cậu không ngờ tới việc này. Chỉ là một bảng xếp hạng mà liên lụy tới lợi ích nhiều người như thế.

Phó tông chủ nhìn Hoàng Vũ “Ngươi chỉ cần có nắm đấm mạnh, mọi âm mưu đều tan thành mây khói. Như ta đây, tên tông chủ dám hó hé tí gì trước mặt ta, ta đấm cho một phát, thay tân tông chủ ngay”

Nhìn thấy lão sư giơ nắm đấm, Hoàng Vũ càng cúi đầu thấp hơn, mồ hôi ướt áo “ta lạy người, sư phụ à, tém tém lại. Tông môn chưa loạn, người làm thế thì tông môn sẽ loạn còn nhanh hơn”

.

.

.



Trong căn phòng phía sau Kiến Trung Quán.

Nơi nghỉ ngơi của hộ pháp.

“Ngươi không hiểu, Kiến Trung Quán do hai thứ giữ vững. Y kiếm tiền và danh vọng, Võ để trấn thủ cơ ngơi. Vốn dĩ, Y và Võ là hai hệ phái, tranh đấu không ngớt. Nhưng tông chủ chúng ta xuất thân từ Võ viện, lại ngang nhiên c·ướp quyền quản lý Y viện” Linh hộ pháp giải thích.

“Tông chủ chưởng quản cả y quán, có gì sai” Trịnh Tinh thắc mắc.

“Sai, sai lầm. Đất nước có pháp luật, nhà thì có gia quy, tông môn cũng có môn quy. Tông chủ và phó tông chủ sẽ nắm quyền quản lý của Y viện và Võ viện. Nếu đã quản lý Y viện thì người còn lại sẽ nắm Võ viện. Tông chủ chúng ta lại ôm hết cả hai” quyền quản lý của cả hai viện đều do hai người khác nhau thực hiện, tránh việc lạm quyền.

Từ khi mở Võ viện, môn quy đã quy định tông chủ quản lý một viện và phó tông chủ quản lý một viên, nghiêm cấm 1 người quản lý hai viện. Nếu xảy ra tình trạng này, hộ pháp trưởng lão được quyền bỏ phiếu phế truất tông chủ.

“Phó tông chủ không nói gì sao? Sao có thể trắng trợn c·ướp quyền!” Trịnh Tinh ngạc nhiên.

“Không phải c·ướp quyền. Khi tông chủ lên ngôi, Y viện vốn dĩ không ai quản lý, thế nên tông chủ thâu tóm quyền quản lý Y viện. Khi phó tông chủ được đề bạt, tông chủ vẫn im lặng, không có ý định trao trả lại Y viện cho phó tông chủ, khiến tông môn hộ pháp cực kỳ bất mãn. Lâu dài có thể dẫn đến bất ổn, có thể bị phế truất chưởng môn” Linh hộ pháp nhập tông môn từ lúc 8 tuổi, đi từ đệ tử cấp 1 cho đến chức hộ pháp, có thể nói không gì là bà ta không biết.

“Châu Vũ là vị cứu tin, chưởng môn dùng để bịt miệng tất cả các hộ pháp của Y viện, vừa đảm bảo quyền lực của ông ta. Tương lai, cô nàng sẽ là người lãnh đạo Y viện, với vai trò là sư phụ, chưởng giáo hoàn toàn có thể lấy lý do chờ Châu Vũ trưởng thành rồi trao trả. Mấy hộ pháp Y viện cũng không muốn đắc tội với người lãnh đạo tương lai”

Trịnh Tinh cảm thấy phải cám ơn Quang Huy, nhờ tên nhóc mà tông môn bắt đầu nổi sóng gió “Một khi tên nhóc Quang Huy san bằng kỷ lục của Châu Vũ, công sức của tông chủ đổ sông đổ biển, chẳng khác nào dã tràng se cát”

Linh hộ pháp gật đầu “Phó tông chủ từ trước tới nay đều im lặng, không có bất cứ hành động gì. Nhưng vị thế đều ngang cơ tông chủ, đó mới là cái đáng sợ của phó tông chủ. Càng im lặng, thì tông chủ càng lo lắng”

Trong tông môn, người mà Linh trưởng lão kiêng kị nhất là phó tông chủ, bà ta không hề biết một chút thông tin gì về người này, chỉ biết là đệ tử của người quản lý Y viện tiền nhiệm. Còn thực lực, tính cách, thân thế,… bà ta hoàn toàn mù tịt.

“Nếu biết tin Quang Huy đi gặp phó tông chủ” Trịnh Tinh cười lớn, mọi chuyện càng ngày càng thú vị.

Phó tông chủ là đệ tử của người quản lý Y viện tiền nhiệm, nay lại gặp Quang Huy, người có tiềm năng lãnh đạo Y viện tương lại. Việc này khiến tông chủ mất ăn mất ngủ.

“Ha, ha, ha. Tông chủ như ngồi trên đống lửa. Lý do giữ lại quyền quản lý Y viện hoàn toàn không có, danh không chính, ngôn không thuận. Không giải quyết sớm thì mất đi Y viện” Linh hộ pháp cười rạng rỡ.