Chương 136 : Lời Nguyền.
Hồng Hoa mặt mày xám xịt, ánh mắt đầy kinh ngạc. Cô nàng đúng là đi đào di tích của người Inca, nhưng khi vào bên trong thì mới phát hiện là mộ phần.
Nhờ vào những thứ thu được trong mộ phần, nàng nhanh chóng đạt chiến sĩ cấp 5. Tiệc vui chóng tàn, không đầy 1 tháng sau khi ra khỏi phần mộ, cảnh giới của nàng liên tục rơi xuống. Hồng Hoa chỉ nghĩ rằng cô nàng trúng độc.
“Ngươi có chắc đây là nguyền rủa?” Trong lòng cô nàng vừa vui vừa sợ, vui vì ít ra cô biết căn nguyên của vấn đề, biết được có thể tìm giải pháp. Điều đáng sợ là nguyền rủa thì rất khó giải quyết, huống chi nguyền rủa này kéo dài vài ngàn năm.
“Phải thì sao mà không phải thì sao, tin hay không thì tùy ngươi!” Quang Huy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi vào nhà mới, cậu nhóc quyết định ngâm người trong nước nóng, giải tòa bớt căng thẳng.
“Ta tin, ta tin, ngươi giúp ta giải nguyền rủa được không?” Hồng Hoa hoàn toàn hết cách, hơn hai năm trúng độc, nàng thử mọi cách, liên hệ với tất cả người quen, nhưng không một ai nhận ra nàng bị gì.
Tên nhóc này chỉ vừa nhìn là biết cơ thể nàng có vấn đề, tuy không chắc là nguyền rủa hay trúng độc, nhưng nàng không còn lựa chọn.
“Sao ta phải giúp ngươi?” Quang Huy thắc mắc.
“Ta có thể cung cấp tin tức, ta làm người hầu của ngươi cũng được, chỉ cần chữa được nguyền rủa là được!” Hồng Hoa tỏ vẻ khẩn thiết, cầu xin Quang Huy.
“Ta phát hiện ra kho báu, chỉ cần ngươi chữa khỏi là ta tự nguyện hai tay dâng lên” Hồng Hoa cười cười.
Quang Huy không thèm để ý cô nàng “Chính vì nó mà ngươi mới dính nguyền rủa, ta chỉ là một đứa gà mờ chưa vào cấp, đến đó quyên sinh à. Hơn nữa, đừng tường ta ngu, nếu đó là mộ phần thì nơi đó không thể chứa kho báu. Người Inca không bao giờ chôn kho báu trong mộ phần. Bọn họ chỉ mang vài thứ có giá trị khi chôn cất thôi. Có thể, phần mộ này chỉ chứa 1 phần bản đồ, dẫn tới kho báu. Đúng không?” Quang Huy mĩm cười đầy vẻ tà ác.
“Muốn lừa ta à, kiếp sau đi nha, biết khi nào mới thu được một tấm bản đồ hoàn chỉnh” Quang Huy rủa Hồng Hoa, cô nàng có ý định cho cậu ăn bánh vẽ.
Hồng Hoa thở dài, gương mặt mất hết sức sống “ừ, vì thứ nhảm nhí đó mà ta bị trói ở đây hơn 20 năm”
“Hai mươi năm trước, ta ký vào hiệp định với chính phủ, ta có thể vào nơi này, nhưng muốn rời khỏi phải nộp đủ phí. Ta có được bản đồ kho báu, ta rất tự tin sẽ thu thập đủ phí tổn để rồi khỏi.
Mất hơn 10 năm để tìm vị trí, hơn 1 năm để khai thác. Ta kiếm được một mớ tiền, nhưng lòng tham không đáy. Ta không dùng đống báu vật đó để đổi lấy cơ hội rời nơi này, ta dùng toàn bộ tiền để đột phá cấp 5.
Khi đạt cấp 5, ta quyết định đi khai hoang, kiếm đủ chi phí để rời khỏi nơi này. Nhưng chưa được 1 tháng thì thực lực ta liên tục rớt xuống. Tới nay chỉ miễn cưởng cấp 4. Không thể nào kiếm đủ tiền để nộp cho chính phủ. Chiến sĩ cấp 5 muốn rời khỏi nơi này phải trả một số tiền khổng lồ. Cho đến c·hết ta cũng kiếm không ra”
Hồng Hoa thổn thức kể lại, nếu như cô nàng không tham lam, dùng báu vật trong mộ để mua vé rời khỏi nơi này thì ít ra, cô nàng vẫn còn một phần tiền. Bên ngoài Unolve, sẽ có phương pháp giải nguyền rủa.
“Ta không thể giải lời nguyền này” Quang Huy bình tĩnh trả lời.
“Ngươi nghĩ ta là ai, một đứa mới tu luyện có 3 năm. Ta mới tu luyện có 3 năm, ngay cả cấp 1 còn chưa đạt tới, sao ta có thể phá được 1 trong 3 nguyền rủa đỉnh cao của đế chế Inca. Tỉnh dậy đi thím ơi!” Quang Huy xì mũi khinh thường.
Hồng Hoa chản nản, mặt cô nàng đầy vẻ âm u, dường như mới c·hết mất người thân.
“Nhưng ta có thể làm chậm lại nó. Thực lực của ngươi sẽ không giảm, nhưng hậu quả là nó cũng không tăng. Chiến sĩ gen mà nói thì ngươi còn sống tối đa là 20 năm. Đừng hy vọng ta có thể phá lời nguyền này, nó đòi hỏi quá nhiều thứ, đa phần đều tuyệt tích hoặc tuyệt chủng rồi” Quang Huy ranh ma cười, chọc tức Hồng Hoa.
Vừa nghe tin vô phương cứu chữa, cô nàng tràn đầy tuyệt vọng. Nhưng vừa nháy mắt, tên nhóc lại có cách khiến nàng không còn bị dày vò bởi nguyền rủa khiến cho tâm trạng nàng vừa ở đáy vực, nay lại bỗng chốc bay lên thiên đường, vui sướng không nguôi.
“Được, 20 năm thì cũng quá dài rồi. Chỉ cần giúp ta, ta nguyện ý làm bất cứ thứ gì!” ánh mắt cô nàng ánh lên tia hy vọng, giọng nói đầy kiên quyết.
“Theo người Inca, lời nguyền Thập phương thập nhật xuất phát từ thần mặt trời Inti, ngoài ra còn 2 lời nguyền khác xuất phát từ thần sáng tạo Viracocha, thần đất và thần sinh sản Pachamama. 3 vị thần tối cao của người Inca, cũng là 3 lời nguyền kinh khủng nhất. May cho ngươi, lăng mộ chỉ là một lãnh chúa cấp thấp nên lời nguyền yếu đi rất nhiều, là phiên bản đơn giản. Ngươi mà đào phải mồ mả của quý tộc hay hoàng tộc là chúc ngươi sớm siêu thoát.
“Tước đoạt” là căn cơ của thập phương thập nhật, nó tước sạch hết sức mạnh, tuổi thọ, người ta còn đồn đại rằng nó tước luôn cả vận may, phúc khí, công đức của kiếp này lẫn kiếp sau”
“Thứ nguyền rủa ngươi có nguồn gốc từ Sapa Inca, con trai của thần mặt trời, cũng là vua của người Inca. Do người dân sáng tạo ra dựa trên lời nguyền gốc, nên nó yếu rất nhiều. Qua hàng ngàn năm, sức mạnh còn lại chưa đến 1%. Số ngươi hên lắm đấy thím!”
Quang Huy ra bộ dạng ông cụ non, chặ tay sau lưng, đầu gật gù, đi qua đi lại trước mặt Hồng Hoa, giải thích cho cô nàng. Cô nàng may mắn lắm mới gặp được Quang Huy.
“Há miệng ra!” Quang Huy bỏ ngay một viên thuốc vào miệng của Hồng Hoa. Xác định cô nàng đã nuốt, cậu bắt đầu cởi trói.
“Mệt quá! Lúc trói thấy nhanh mà sao lúc cởi lâu thế!” Loay hoay hơn 30 phút, cậu mới tháo sạch cái kén dây thép, giải thoát cho Hồng Hoa.
Quang Huy ngồi thở hổn hển, nhấp vài ngụm nước cho đỡ khô họng.
“Ngươi có sẵn thuốc chống lại lời nguyền hả! Sao ngươi đoán được?” Hồng Hoa nghi ngờ.
“Ai bảo thế? Thuốc độc đó thím gái, cuối tuần đến đây báo cáo, có việc gấp thì liên hệ ngay cho ta. Sẵn lấy thuốc giải vào cuối tuần luôn. Nếu không đến thì chúc ngươi lên đường bình an” Quang Huy nhìn cô nàng, đánh giá cô nàng này nhìn cũng ổn mà sao ngu ngốc, cậu đâu dễ dàng tin người dưng, không quen biết.
“Thuốc độc!” Hồng Hoa hét lên “Tên nhóc, ngươi ác độc thế, ta dính lời nguyền chưa được giải, nay dính thêm độc dược. Ngươi nghĩ sao thế?”
“Ta lấy gì tin tưởng ngươi đây, thím à, niềm tin mà đem bán được thì nó cũng không đáng giá 1 đồng, cho cũng không ai mua. Lấy gì ta tin ngươi không bán đứng ta? Cuối tuần đến đây báo cáo, ta đưa thuốc giải. Dựa vào sự tận tâm của ngươi, ta sẽ giúp ngươi ngăn chặn lời nguyền. Thế giới này, người có thể ngăn chặn thứ này, không phải chỉ có mình ta, nhưng ngươi đủ thời gian tìm người khác hả, dù tìm được thì người ta chịu giúp ngươi hả. Ha, ha, ha. Ngươi chỉ có thể tìm ta thôi” Quang Huy cười nửa miệng, bẹo má cô nàng, rồi đi vào nhà.
“Tên nhóc này, dám đùa giỡn bà cô, ta đủ sức đẻ ra ngươi đấy nhóc!” Hồng Hoa hò hét trong nội tâm, mặt mày đỏ chét vì bị Quang Huy chọc ghẹo. Dưới dâm uy của cậu nhóc 11 tuổi, cô nàng 38 tuổi phải khuất phục hoàn toàn, hiến dâng công sức, tận tâm phục vụ “Mong tên nhóc ấy mau chữa cho ta, nếu không phải ngươi chưa phát dục, bà cô ngươi dùng mỹ nhân kế rồi”
Hồng Hoa phóng người vào khu rừng, trong chốc lát, cô nàng đã biến mất.
Khu rừng vẫn im lặng, thỉnh thoảng xào xạc tiếng gió thổi các nhánh cây cọ vào nhau.