Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Tự Cải Tạo Chính Ta

Chương 135 : Ủy Khuất.




Chương 135 : Ủy Khuất.

Chiến kỹ Quang Huy vận dụng đã đánh đổ hoàn toàn nhận thức của cô nàng, chiến sĩ gen có tính áp đảo, ưu việt thì nó mạnh hơn các hệ thống khác, nó ở 1 đẳng cấp như trời, còn các hệ thống khác như ở dưới đất, yếu đến thảm thương.

Chiến kỹ mà tên nhóc này dùng, lại không phải gen chiến kỹ nhưng dễ dàng g·iết c·hết 1 tên cấp 3. Chuyện này nếu bộc lộ ra ngoài, cả thế giới sẽ chấn động, vị thế gen chiến sĩ sẽ lung lay.

Hai mắt Hồng Hoa tỏa sáng, nàng đang nắm giữ bí mật kinh thế hãi tục này. Trong đầu suy nghĩ, Hồng Hoa muốn moi tin tức về chiêu thức này trong miệng Quang Huy.

“Uống trà không dì gái ơi~!” Bỗng một tiếng nói thì thầm vào tai nàng. Hồng Hoa giật mình.

“Á!” Cô nàng thét ra một tiếng, đạp mạnh vào thân cây, thân hình như con rắn không xương, uốn lượn khắp các nhánh cây, từ nhánh này xuyên qua nhánh cây khác, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Quang Huy hiện thân, miệng không ngừng cười lớn “Ha, ha, ha. Ta cười c·hết mất, sát thủ gì yếu bóng vía thế”. Quang Huy nhanh chóng đuổi theo cô nàng, cả người hòa trong gió, nhạt dần rồi biến mất.

Hồng Hoa lao người trong các tàng cây, cô nhanh thoăn thoắt, khắp người cô nàng mọc ra từng nhánh cây, đầy gai, uốn lượn.

Các nhánh cây làm điểm tựa, bám trên thân cây trong rừng giúp cô nàng tăng tốc nhanh hơn, đồng thời cũng như những sợi dây, quấn vào thân cây, kéo cô nàng tăng tốc.

“Sơ ý thật, thân pháp của tên nhóc mới đáng sợ, chiến kỹ gen không thể tổn thương đến hắn. Ngay cả ta cũng không phát hiện thân hình của hắn”

Hồng Hoa đầy lo lắng “Hy vọng tốc độ di chuyển hắn chậm. Chiến kỹ vô tung vô ảnh thì không lợi thế về tốc độ, ta dùng 12 thành công lực dể di chuyển, ta không tin tên nhóc đó bắt kịp”

Hồng Hoa nở nụ cười, tự an ủi chính mình “Sắp thoát rồi, qua thung lũng này là ra khỏi cánh rừng! Nhanh lên!” Hồng Hoa tăng hết tốc độ.



“Ta thoát rồi!” Hồng hoa cười lớn “ha, ha, ha!”

“Thoát gì thế? Nói nhỏ cho ta nghe nha dì gái kia ơi ~!” Tiếng nói ma quỷ vang lên bên tai Hồng Hoa làm cô nàng sững người lại, không tiếp tục di chuyển.

Phía trước mắt nàng là cậu nhóc ban nãy, tên ác ma g·iết 5 người không chớp mắt, tên biên thái đầu óc có vấn đề. Hắn đứng chắn trước mặt nàng, miệng cười nhếch mép đầy tà ác, dường như đứng chờ nàng khá lâu rồi.

“Đi gì mà lâu thế!” Quang Huy mĩm cười tinh quái.

Hồng Hoa nhíu mày, hừ lạnh một tiếng “ Ngươi muốn gì, thân pháp của ta không bằng ngươi, không thể trốn nhưng muốn g·iết ta thì ngươi còn quá non, công kích đó không mảy may ảnh hưởng chiến sĩ cấp 4”

Hồng Hoa lạnh lùng nhìn tên nhóc trước mặt “Giao chiến thì cả hai ta không làm gì được nhau, ta không thể đánh g·iết ngươi, ngươi cũng vậy. Chúng ta đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng!”

Quang Huy lắc đầu, tay chỉ vào Hồng Hoa “Dì gái à, dì sai 1 điều cơ bản, ai bảo ta chỉ có 1 chiêu thức nổ tung. Cả khu rừng này đều là c·hất đ·ộc nha, dì gái xông vào địa bàn của người khác mà không tìm hiểu gì cả. Thấy buồn ngủ chưa, hai mắt nhíu lại nào. 1, 2, 3!”

Quang Huy vừa dứt tiếng, Hồng Hoa ngã ngục xuống đất hôn mê, chỉ kịp trưng ra vẻ mặt không thể tin “Ngươi!”

“Non và xanh quá!” Quang Huy đá đá vào người Hồng Hoa.

“Không hiểu sao, sát thủ thời này dỏm quá, như hàng fake loại 3,4 gì đấy. Loại 1 còn không bằng. Haiz!” Quang Huy cảm thán một câu.



Quay về căn nhà gỗ đã đổ sụp, Quang Huy càng thêm tức. Căn nhà khang trang đẹp đẽ ban đầu, chỉ còn lại vài cây cột trơ trọi, tất cả đều thành mảnh gỗ vụn.

Nhanh chóng lấy ra 4, 5 cỗ máy từ “kho hàng”. Quang Huy giao nhiệm vụ xây nhà mới cho bọn chúng.

Nhờ có bọn máy móc này mà lúc trước cậu cải tạo căn nhà gỗ chỉ mất có vài giờ. Hiện tại, xây mới một căn nhà thì mất chắc cũng chỉ bằng ấy thời gian. Không nhờ “kho hàng” đêm nay cậu phải ngủ trong lều.



4 tiếng sau.

Quang Huy ngồi trên ghế dựa, tay ngậm kẹo, 1 tay uống sữa, mắt dán vào bộ phim hoạt hình đang chiếu.

Phía xa, 5 cỗ máy xây gần như hoàn thiện căn nhà gỗ mới. Chỉ cần thêm thắt vài nơi là hoàn thành, cậu có thể vào ở.

“Tối nay có nơi ngủ rồi, không sợ cảnh màn trời chiếu đất” Quang Huy quay sang đáng giá ngôi nhà mới vừa xây xong. Ngôi nhà khá đẹp, hoành tráng hơn căn nhà gỗ cũ.

“Dây đi dì gái, giả c·hết đến bao giờ nữa, định trốn hả?” Quang Huy đứng dậy, hướng về phía Hồng Hoa mà đi, chân đá vào người cô nàng.

“Tên nhóc c·hết bằm, trói như đòn bánh tét như vậy, ai mà trốn được!” Hồng Hoa chửi rủa Quang Huy.

Cả người cô nàng được cậu quấn chặt bằng dây thép chuyên dụng, cậu nhóc cũng không biết quấn bao nhiêu vòng, chỉ biết là càng nhiều vòng thì càng an toàn. Kết quả là Hồng Hoa như nằm trong cái kén, trừ cái đầu lòi ra ngoài, toàn thân đều chui lọt vào cái kén thép.

“Hồng Hoa, quê quán Liên Bang Bộ Lạc, xa thế! Chạy đến tận Unolve làm gì vậy. Tuổi 40, theo chiế sĩ gen thì 60 tuổi. Xin lỗi cụ, e hèm! Cháu xin lỗi!” Quang Huy tỏ vẻ ăn năn, mặt mày đầy vẻ áy náy, thiếu điều khoanh tay cúi đầu.



Hồng Hoa tức điên lên, tuổi phụ nữ là thứ cấm kị, chiến sĩ gen càng là thứ bất khả x·âm p·hạm. Tên nhóc đáng c·hết này, bắt trói nàng chưa đủ, còn gọi nàng là cụ “Ta liều mạng với ngươi, tên nhóc c·hết bầm, ngươi gọi ai là cụ, ta mới 38 tuổi. 38 tuổi, cụ nào, có ngon tháo dây trói, bà đây không đ·ánh c·hết ngươi, bà đây đổi tên!”

Quang Huy gật đầu “Đó, chịu thừa nhận là bà rồi, ta gọi cụ có sai đâu, tôn kính ngươi thêm một tí thôi. Chẳng qua cụ thì tốc độ lên bàn thờ ngồi nhanh hơn tí xíu, nhanh hơn bà” Quang Huy bĩu môi, tỏ vẻ cô nàng này khó chịu, đòi hỏi nhiều quá. Cậu đã kính trên nhường dưới như thế mà còn không chịu.

“Ngươi… ngươi… Ai lên bàn thờ ngồi, cái miệng tên nhóc nhà ngươi quá tiện” Hồng Hoa gào thét dữ dội, cái kén thép lăn qua lăn lại theo sự vùng vậy của nàng.

“Bớt bớt đi thím gái, ta hạ ngươi xuống một nấc rồi đó. Không chịu nữa ta bắn nổ đầu. Chịu không?” Quang Huy mĩm cười đầy thân thiện, ánh mắt tràn ngập sát khí, nhìn cô nàng.

Hồng Hoa tức run cả người, 38 năm sống trên đời đều uổng phí, phải cúi đầu trước dâm uy của tên nhóc 11 tuổi. Nếu cởi trói, nàng muốn đập đầu t·ự s·át ngay.

“Chịu!” Hồng Hoa lí nhí trả lời.

“To lên! To lên! Tự nói với chính mình hả?” Quang Huy đá vào cái kén, khiến nó lăn hơn chục vòng.

Hồng hoa nằm trong kén đầu óc như quay cuồng, mất một lúc mới định thần. Cô nàng hét lớn “Ta chịu, ta chịu! được chưa” Hồng Hoa ủy khuất đến mức, nước mắt lưng tròng.

“Bớt làm vẻ đáng thương. Nói coi, làm gì mà bị trúng nguyền rủa thế!” Quang Huy mất kiên nhẫn với cô nàng này.

Hồng Hoa sửng sốt, ánh mắt đầy nghi vấn nhìn tên nhóc “Sao ngươi biết?”

“Mới đột phá cấp 5 chưa lâu, dính nguyền rủa nên thực lực tuột liên tục. Cứ thế này, qua vài tháng nữa là rớt xuống cấp 3. Chừng 5 năm là vùng kì dị sẽ phong kín, không còn là chiến sĩ gen. Lâu nhất là 7 năm sẽ c·hết già” Quang Huy nhìn cô nàng, thẳng thừng bình luận.

Quang Huy bĩu môi “Chậc, chậc, đây là nguyền rủa Thập Phương Thập Nhật của đế quốc Inca. Ngươi làm giống gì ở mộ phần của người ta thế? Chỉ có kẻ đào mồ mả mới dính loại nguyền rủa này thôi! Dì gái, ăn ở có đức một tí nào. Dù gì người ta c·hết rồi, để cho họ yên đi, người quật mộ thường không có kết quả tốt đâu!”