Chương 111 : Lựa Chọn.
Nơi phân phối nhiệm vụ nằm ở phía bên phải của Y Viện, cách tòa nhà Y Viện hơn 500 mét, Quang Huy bước vào nơi này, tiến lại gần một đệ tử mặc áo xanh có thắt lưng cam, giống Quang Huy, đều là đệ tử cấp hai.
-Tên ngươi thêm sau cùng, vị trí trong Y Viện đều đã đầy người. Đây là những việc còn lại. Chọn nhanh đi, đừng phí thời gian của ta.
Cô gái vẻ mặt lạnh tanh, cáu kỉnh, không thèm nhìn Quang Huy, giọng nói gấp gáp, dường như Quang Huy đang chiếm lấy thời gian của cô ta. Quang Huy dò xét danh sách mà vẻ mặt đầy khó coi, đây toàn là nhiệm vụ trồng trọt của đệ tử cấp 1, còn một ít là đi ra bên ngoài săn dược liệu, đầy nguy hiểm.
-Ta là đệ tử cấp 2, ngươi làm vậy không sợ hộ pháp trách tội.
-Xì, ngươi nghĩ ngươi là ai. Chỉ là một tên đệ tử quèn, gặp tí may mắn được vào y quán. Cho ngươi một lời khuyên, đừng đặt bản thân quá cao! Chọn nhiệm vụ hay không?
Quang Huy vẻ mặt lạnh lẽo nhưng vẫn mĩm cười, Quang Huy xác định sẽ cho cô nàng này một bài học, nếu như đám trưởng lão đã không cử lý, Quang Huy sẽ làm thay cho bọn họ. Tên của cô nàng này vào sách đen của Quang Huy.
-Nơi này!
Quang Huy chỉ vào rìa của biệt viện, nơi này là một nơi hẻo lánh, nằm khuất trong núi.
-Vùng trồng sâm Ngọc Linh, ngươi xác định.
Quang Huy gật đầu, không đếm xỉa gì tới ả ta, rồi bỏ đi.
Chờ bóng dáng của Quang Huy đi xa.
Phía sau cô nàng xuất hiện bóng sáng một tên nam tử, là Trịnh Tinh.
Cô nàng mĩm cười gợi cảm, dựa vào ngực Trịnh Tinh, thỏ thẻ từng tiếng đầy gọi tình.
-Sao ngươi không đến thăm người ta thường xuyên, ta nhớ lắm ~!
-Không phải ta đến rồi ư! Ngươi có làm theo ý ta không?
-An tâm! Tên đó lựa chọn vùng trồng Sâm Ngọc Linh, không biết ngu xuẩn hay gì, chọn vùng hẻo lánh như thế!
-Ha, ha, ha! Vậy xử lý tên đó càng đơn giản hơn, không phải hả!
-Ngươi định g·iết tên đó!
Trịnh tinh mĩm cười đầy đắc ý.
-Không nha! tên đó trượt chân rớt xuống núi, đâu liên quan ta.
Cô gái liền cười lên từng tiếng khanh khách.
-Quá âm hiểm, g·iết người máu không dính tay, ta thích ~!
Trịnh Tinh ban đầu, chỉ định gây khó dễ Quang Huy, giao cho hắn công việc của đệ tử cấp 1, để hắn không có thời gian học y sư, khiến hắn rớt xuống để tử cấp 1, tới đó, Trịnh Tinh sẽ h·ành h·ạ Quang Huy. Nhưng nếu Quang Huy đã ngu ngốc như thế, hắn không ngại tiễn Quang Huy lên đường.
-Không ai có thể ngăn cản bước chân của ta.
.
.
.
Kiến Trung Quán được xây ở vùng ngoại ô, nằm thành phố Lộc Tục, thành phố duy nhất của tỉnh Lộc Tục. Bên cạnh Kiến Trung Quán là dãy núi trùng điệp, to lớn nhất tỉnh Lộc Tục, tràn đầy thần bí và ngập thú dữ bên trong.
Vùng đất Quang Huy chọn để trông coi nằm ở rìa của dãy núi, tuy không nằm sâu bên trong, nhưng cũng đầy nguy hiểm, thú dữ thỉnh thoảng lại kéo vào tàn phá. Do đó nhiệm vụ canh giữ Sâm Ngọc Linh rất ít người nhận, nếu nhận thì phải ở nơi này quan sát ngày đêm. Tuy vùng trồng trọt này nằm trong Kiến Trung Quán, khoảng cách lại quá xa, hơn 2km. Dọn đến nơi này sống quá bất tiện, kể cả đệ tử cấp 1 đều không nguyện ý.
-Đùng! Đùng!
Hai viên bi của Quang Huy phá nát đầu của hai con lợn rừng, óc chúng nổ tung tóe, văng khắp các thân cây trong khu rừng.
Đã hơn một tuần Quang Huy dọn tới nơi này, mọi thứ đều ổn, cậu chỉ thiết lập thêm vài biện pháp an toàn là được.
Khi mới dọn tới, Quang Huy quyết định dọn sạch các hung thú xung quanh khu trồng sâm Ngọc Linh, hơn 3km chiều sâu, Quang Huy xử lý hơn 100 đầu hung thú. Tất cả đều trở thành một t·hi t·hể không đầu, Quang Huy chỉ tốn 1 viên bi để bắn nát óc của một con vật. Quang Huy muốn đảm bảo vùng trồng trọt không bị phá hại, nếu hư hại thì bị trách phạt, nên cậu dọn sạch sẽ vùng đất giáp với khu trồng sâm.
Để an toàn, Quang Huy phủ một lớp bột thuốc mê trong khu vực này. Thuốc này chỉ gây hôn mê sâu, nếu đêm tối có người hay vật xâm nhập, thì bọn chúng sẽ lập tức ngất xỉu. Quang Huy chỉ cần kiểm tra mỗi buổi sáng và dọn sạch bọn chúng.
Quang Huy tỉ mỉ rắc bột phấn thuốc mê khắp các cành cây, dưới đất, lá cây, ngọn cỏ, cậu đảm bảo rằng thuốc mê phải bao trùm toàn bộ, không chừa một khoảng hở nào.
Giải quyết thêm 3 con hung thú đang hôn mê, Quang Huy rãi một ít dược tề phân giải xác, khiến cho ba bộ t·hi t·hể thành dịch lỏng, coi như phân bón cho vùng đất này.
[Đại cương sơ cấp Y Sư] và [Y sư tu luyện pháp] là hai bản Quang Huy nhận được từ tàng thư các. Cả hai bản chỉ là phần giới thiệu, còn tài liệu về y sư và công pháp đều gửi online, bên trong hộp thư cá nhân của Quang Huy.
Nắm bản sơ cấp đại cương mà Quang Huy cảm khái, bản [Đại cương sơ cấp Y Sư] bằng giấy này chỉ giới thiệu sơ về nội dung, nhưng thứ Quang Huy chú ý là sách này viết toàn bộ bằng từ chuyên ngành, Quang Huy đọc nhưng mà không hiểu, tách ra từng chữ thì hiểu rõ, nhưng ghép thành một câu thì cậu như nghe thiên thư, Quang Huy khuôn mặt đầy khó xem.
Sau đó, Quang Huy bắt đầu tìm hiểu lý do, cậu phát hiện ra rằng nếu so sánh bản [Đại cương sơ cấp Y Sư] như một sách giáo khoa lớp 12, thì trình độ của cậu là lớp. Quang Huy không hề có một ít kiến thức y học nền tảng nào cả, nên quyển [Đại cương sơ cấp Y Sư] như quyển thiên thư.
-Không gì làm khó được ta nha!
Quang Huy cười đắc ý trong lòng. Nhờ bộ não nhớ quá dai, hơn một tuần nay, cậu ở lì trong tàng thư các, coi sạch sẽ tất cả các cuốn sách ở tầng 1.
[Cách năng lượng hấp thụ qua da] [cơ chế đào thải vật chất trong cơ thể] [năng lượng và tín hiệu thần kinh] [kinh mạch và năng lượng] [cách cơ thể hấp thu năng lượng] [các vấn đề thường gặp khi hấp thu năng lượng] [555 chứng bệnh liên quan đến tu luyện]…
Quang Huy mặc dù có vài thí nghiệm về khả năng ghi nhớ của bản thân, nhưng trí nhớ của hiện tại, quả là nghịch thiên, hơn 1 000 cuốn sách bên trong tàng thư các, Quan Huy đã đọc thuộc lòng hơn phân nửa trong vòng 1 tuần. Số còn lại thì cậu mượn bản online về. Lúc trước, Quang Huy chỉ nhớ cùng lắm là 10 quyển sách, nhưng hiện tại thì đầu óc của cậu đã ghi nhớ hơn 500 quyển sách nhưng vẫn chưa có biểu hiện quá tải. Quang Huy suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không xác định lý do cụ thể, cậu chỉ có thể đỗ lỗi do trọng sinh
-Chỉ cần thêm 1 tuần nữa, là ta đọc xong 1 ngàn quyển kiến thức cơ bản. Mất thêm 1 tháng cho [Đại cương sơ cấp Y Sư]. Ha, ha, ha! Ta là thiên tài! Không lo việc thi cuối năm rồi, không lo bị đuổi rồi!
Cho dù thiên tài thì tu luyện xong [Đại cương sơ cấp Y Sư] cũng mất ít nhất là 7 năm nhưng Quang Huy chỉ mất 1 tháng rưỡi để hoàn thành, Nếu nói ra, tất cả người của Kiến Trung Quán đều sẽ chấn động, có thể Quan Huy sẽ thăng ngay lên đệ tử cấp 3.
-Không có lý do làm vậy, lợi ích không có, mà gặp thêm phiền toái.
Quang Huy bỏ ý định này, hiện tại, thứ Quang Huy dựa vào là thực lực của bản thân. Việc nâng cao thực lực mới là quan trọng. Thực lực mạnh mẽ, muốn làm gì cũng được, không cần để ý đến ánh mắt của người khác. Khi Quang Huy đủ mạnh, dù bộc lộ ra là thiên tài, thì cậu cũng không sợ phiền phức kéo đến.
-Phù Hiệu, dung hợp hết thảy công pháp lại cho ta!