Chương 104 : Giải Quyết Hậu Quả.
Điều củng cố cho giả thuyết “the Savior” không phải người Hắc hội là ở “4 màu sương mù” “the Savior” có khả năng đi đến các thành phố, chạy ra khỏi hiểm địa, một cách quá dễ dàng. Vậy thì cớ sao hắn ta còn ở lại nơi tràn đầy nguy hiểm đó để làm gì? Cứu mọi người, đó là đáp án chung, ngay cả đứa trẻ cũng có thể trả lời. Nên việc kết tội “the Savior” là Hắc hội thì nó quá là vô lý, không ai tin tưởng, nên mọi người đều dẹp cái ý tưởng dùng “the Savior” làm dê thế tội. Quang Huy cũng sẽ không ngờ, nhờ màn truyền hình trực tiếp của Tery, mà cậu thoát khỏi bị đổ oan.
…
Quang Huy ngồi trong một lều to lớn, nó cao hơn 5m, có màu vàng da bò và rộng cả trăm mét. Nơi này là khu ăn uống của khu tạm trú. Có tổng cộng là 8 khu ăn uống giống vậy, phục vụ cho hơn 30 ngàn người tại nơi đây. Quang Huy nhìn vào dĩa cơm cà ri bò đang để trước mặt, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng lại than ngắn thở dài.
“Ai cứu ta với, ta muốn về nhà, ta không muốn ở cái nơi c·hết tiệt này!”
Từ phía xa, bóng dáng của Tom chạy lại. Quang Huy dễ dàng phân biệt Tom và những người xung quanh, là nhờ vào hình dáng độc nhất của Tom, chiều cao bằng chiều ngang. Nhìn thoáng qua là Quang Huy biết ngay là Tom, không lẫn vào đâu được. Tuy khá múp míp nhưng Tom lại khá linh hoạt, thằng nhóc lượn tròn, len vào các khe hở của con đường, rồi chạy trước mặt Quang Huy.
Sau khi q·uân đ·ội đến giải cứu, Tom và hơn một chục vị khách ở nhà hàng mới tỉnh dậy. Hàng trăm câu hỏi hiện ra trong đầu bọn là “ta là ai? Đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra? Ta sao lại ở nơi này?”
Khi bước ra khỏi phòng đấu giá. Miệng của bọn họ dường như chạm đất, há hốc mồm trước cảnh tượng xảy ra. Tòa nhà phòng đấu giá còn miễn cưỡng đứng vững, nhưng cũng đầy vết rạn nứt, tường bong tróc gần như toàn bộ, chỉ còn khung bê tông là còn nguyên. Khung cảnh xung quanh còn thảm hơn, cả một vùng là một mảnh bình địa, không còn bất cứ tòa nhà nào, hố to hố nhỏ đầy tràn cả mặt đất, vết nám đen, khỏi, lửa đang bao phủ dày đặc cả một vùng rộng lớn.
Chỉ ngủ có một giấc, nhưng khung cảnh quá là khác biệt khiến tất cả đều ngây ngốc và chấn động. Phút trước, bọn họ đang dùng bữa trong nhà hàng sau buổi đấu giá, chỉ nhắm mắt và mở mắt ra, chưa tới một phút thì cả căn cứ thành một bình địa, hoan tàn. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng bọn họ đang mơ, nếu không phải cảm nhận được đau đớn, thì bọn họ cũng không tin rằng đây là sự thật.
Sự may mắn khi còn sống và sự cảm khái trước vận mệnh quá mong manh của con người là suy nghĩ chung của Tom và hơn 10 người tại nhà hàng. Cảm xúc vừa vui vẻ khi giữ được tính mạng, vừa kinh sợ trước “hắc vật” và vừa tiếc thương cho những người đ·ã c·hết bao phủ bọn họ. Tâm trạng của bọn họ cứ luân chuyển qua lại, cảm xúc vô cùng hỗn loạn, không biết nên vui, nên sợ hay nên buồn.
Tom không trãi qua cuộc chiến, nhưng vẫn chỉ là đứa nhóc, đứa nhóc 11 tuổi, tận chứng kiến khung cảnh tàn phá kinh hoàng, xác c·hết rãi khắp nơi, người mất tay, mất chân, khiến cậu nhóc bị sang chấn tâm lý. Cậu nhóc thức trắng ba đêm liền, cứ hễ nhắm mắt lại chừng một chút là giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầy người, miệng không ngừng kêu cứu. Quang Huy phải ngủ bên cạnh Tom để trông chừng cậu nhóc. May mắn là bác sĩ đến kịp thời, cứu chữa cho Tom. Ngày thứ 7 thì Tom có thể ngủ thẳng giấc, không còn bị hoảng sợ. Không những Tom mà một số lượng khá lớn người bình thường đều bị sang chấn tâm lý sau t·ai n·ạn. Ngoài mục đích điều tra, khu tạm trú này được dựng lên để chữa trị cho mọi người, đảm bảo mọi người sẽ không bị di chứng gì từ vụ t·ai n·ạn VNM289.
Vết thương của vụ t·ai n·ạn VNM289 quá sâu, không những gây c·hết 200 ngàn tính mạng mà còn kéo dài dai dẳng trên cơ thể người sống sót. E rằng, cả cuộc đời của 50 ngàn người sống sót đều không thể xóa nhòa cảnh tượng khi “hắc vật” t·ấn c·ông.
-Huy Huy! Ta bị sang chấn tâm lý lần hai rồi!
Quang Huy hé mắt, liếc nhìn Tom, cậu không thèm trả lời, quyết định tập trung vào món cà ri bò. Cơm cà ri bò này ngon cực kỳ, Quang Huy đánh giá là 5 sao, có thể cho vào danh sách “ăn thường xuyên” của cậu.
-Nơi này không có kẹo, kẹo Yupp không có lấy một cây. Nhưng tại sao căn cứ của VNM lại không có sữa, chẳng phải VNM kinh doanh sữa hả. Ta chỉ hỏi vậy mà bị người của VNM đá đi. Rồi ta thấy bảng hiệu của Ne’Nest, ta vào hỏi coi có bán buffet không, nhưng những người trong đó đều căm thù nhìn ta, ánh mắt đầy phẫn nộ, đáng sợ quá Huy Huy ơi! Bọn họ lấn ta quá đáng! Thế giới này không còn tình người sau khi t·ai n·ạn xảy ra, hu, hu, hu!
Quang Huy xém đánh rơi đôi đũa. Quang Huy đạp Tom một phát, hy vọng cái đạp này sẽ đưa thằng nhóc trở về hiện thực, từ trên mây rớt xuống đất, sống và suy nghĩ như người thường.
-Bọn họ chưa tuẫn táng ngươi là may rồi! Nơi đây là trạm cứu hộ, không phải là khu vui chơi giải trí! Ta cũng đang sắp hóa điên vì nơi này, ăn rồi ngủ, ngủ dậy rồi nhìn trời, nhìn đất, nhìn người qua lại, kết thúc xong một ngày. Ta muốn hóa điên rồi đây!
Tom đứng dậy, ánh mắt sáng lên, dường như cú đạp của Quang Huy khiến cậu nhóc nhờ tới điều gì. Tom ngồi vào ghế và bày ra bộ dáng khá bí hiểm.
-“the Savior” ra sao vậy Huy Huy? Cao bao nhiêu? Nặng nhiêu kí? Có xài nước hoa không? Hắn mang giày hiệu gì? …
Mọi câu hỏi của Tom, Quang Huy đều lặp lại hai từ “Không biết!”. Ánh mắt kỳ quái đánh giá Tom, con hàng này có ý gì khi hỏi những điều này, Quang Huy thấy bản thận đang gặp nguy hiểm. Quang Huy liếc nhìn Tom, giọng nói sặc mùi nguy hiểm.
-Biết để làm gì?
Tom ngậm kẹo, miệng chép vài cái rồi tỉnh bơ trả lời.
-Làm búp bê “the Savior” kinh doanh nha! Kích thước thật tế, y chang ngoài đời!
-Dẹp ngay đi! Dẹp…………..! Ngươi dẹp ngay suy nghĩ này cho ta!
Quang Huy thét lên điên cuồng, con hàng này biến thái quá. Làm ra loại búp bê này để bán, thì mọi người mua về để làm những gì thì đố ai biết. Quang Huy không muốn hình ảnh “the Savior” bị ô uế bởi những con búp bê đáng c·hết này. Lỡ mai sau, ai nhìn hình ảnh nam tử mặt nạ trắng “the Saviore” đều liên tưởng đến những con búp bê và những trò không đứng đắn, thì Quang Huy sẽ tức c·hết, tiếng xấu lưu danh muôn đời, từ đỉnh cao danh vọng rớt xuống đáy vực, bị người đời xem thường.
-Ngươi đang vi phạm bản quyền hình ảnh, coi chừng tên đó quăng thuốc độc cho ngươi c·hết đó. Ngươi sẽ bị lột ra từng lớp da, thịt rớt từng khối, lửa thiêu cháy khét nội tạng, hì hì hì.
Tom sợ xanh mặt, sợ hãi đến mức rưng rưng, xém rơi nước mắt.
-Ta, … không làm là được mà!
Quang Huy mặc kệ tên Tom đang sụt sùi. Cậu tiếp tục xử lý dĩa cơm đang dang dở.
-Huy Huy! ta mới dò ra thông tin mới về “the Savior” này.
Quang Huy nghe Tom nói về “the Savior” liền vểnh tai lên nghe, dù sao đó cũng là bản thân cậu. Tuy mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong đầu của Quang Huy đều tập trung 100% trí não lắng nghe.
-Ta nghe lén được đó, nhớ nghe xong là quên nha!