Chương 101 : Phối Chế.
-5 000 là nhiều rồi, vượt qua dự tính của chúng ta. Ban đầu, ta đoán cũng chỉ gia tăng gấp 2 nhân số là may mắn rồi, nhưng ai ngờ lại gia tăng hơn 4 lần số lượng chiến sĩ gen.
-Ta nghĩ rằng nhân số sẽ không tăng nữa đâu, chúng ta đã lùng sục quá kỹ càng rồi. Căn cứ hơn 250 000 người, giờ chỉ còn căn cứ lớn phía ngoài và gần 20 ngàn người ở căn cứ này. Số n·gười c·hết quá kinh khủng.
-Sau hai đợt “hắc vật” vừa rồi, đừng nói người thường, chiến sĩ gen cũng dễ dàng bị xé xác. Bán kính 3km, chúng ta kiếm quá kỹ rồi. Xa hơn thì “hắc vật” quá nhiều, chúng ta không đủ nhân lực, không thể mạo hiểm tính mạng mọi người được.
-Andy, ngươi có tìm thấy v·ũ k·hí và các nhu yếu phẩm không?
-Có, rất là nhiều, nhưng v·ũ k·hí nóng thì hâu như không có, bom, đạn cũng không có luôn. Nhưng may mắn là thuốc chữa thương và dịch năng lượng thì có một ít. Vẫn còn cầm cự được.
Enrica thở dài, mắt nhìn vào hình ảnh trên chiếc vòng tay, gương mặt đầy vẻ khinh bỉ.
-Andy, ngươi thấy thông báo của căn cứ lớn phía ngoài chưa?
Andy nhếch mép, chửi rủa liên tục.
-Bọn đạo đức giả! Nói bọn chúng làm gì? Cứu thì cứu mẹ nó đi, không cứu thì bảo là đang bận, không rãnh cứu. Gì mà “muốn sống thì đến căn cứ lớn” bla, bla,…
-Bọn chúng có bị đần độn không vậy! căn cứ của bọn chúng nằm sát rìa ngoài, quãng đường đi là vài chục km, cả một vùng ngập tràn “hắc vật” đến đấy bằng cái gì? Phi thiên, độn địa hay bằng niềm tin?
-Bọn người ở căn cứ lớn, phát ra lời cảnh báo cho chúng ta nghe. Kết giới của chúng ta cách căn cứ lớn 13km. Vượt qua 13km này như thế nào?
Enrica bình tĩnh, nhìn Andy rồi thở dài.
-Chỉ là làm cho có lệ thôi, đúng quy trình, theo trình tự, để không bị chỉ trích, có thể giải trình khi quân tiếp viện đến.
Bỗng nhiên Andy, Enrica quay đầu, nhìn vào tên thanh niên đang đứng sau bức tường, rồi thét lên.
-Tery! Ngươi có thu hình không đó!
-Tên c·hết tiệt! Cất ngay máy thu hình!
Tery nhe răng.
-Yên tâm! Ta chưa thu hình lời nói xấu sau lưng cán bộ cao cấp khi nãy của hai ngươi.
Enrica và Andy thở phào nhẹ nhõm, nhiều khi biết sự thật nhưng không thể nói, càng không thể nghĩ đến, cứ giả vờ ngu dốt mới sống lâu. Nếu như lời nói ban nãy được phát sóng, Enrica và Andy chỉ còn cách dọn sang vùng sát bên để mà sống, từ bỏ vùng Unolve này.
.
.
.
Quang Huy xuất hiện giữa tòa nhà phòng đấu giá, thân hình loạng choạng, hai chân không vững, đầu óc xoay tròn, cực kỳ buồn nôn. Quang Huy xém chút ngã nhào xuống đất, cậu phải tựa vào tường để đứng thẳng người. Đây là hậu quả của việc dùng tuyệt kỹ “gió siêu thanh” liên tục, mặc dù thân thể cực kỳ cường tráng, được Quang Huy cải tạo thành chiến binh siêu cường, nhưng di chuyển với tốc độ kinh hồn bạt vía trong thời gian liên tục khiến cho đầu óc Quang Huy kêu oong oong, nhức đầu kinh khủng, kèm theo n·ôn m·ửa. Còn thân thể do ảnh hưởng của “gió siêu thanh” nên khá là đau nhức.
Nếu một người bình thường, không được cải tạo cơ thể mà di chuyển với vận tốc tương tự “gió siêu thanh” thì bọn họ sẽ lập tức bị không khí dồn nén thành một bãi thịt, thậm chí nát nhừ luôn xương cốt. Đó là lý do chính mà Quang Huy không dám giải cứu người trong căn cứ, mang bọn họ chạy ra bên ngoài nhờ “gió siêu thanh” “hắc vật” chưa g·iết bọn họ thì Quang Huy đã tiễn họ lên đường trước đó rồi.
“Hên mà ta suy xét kỹ, haiz! Chứ lỡ nắm tay ai đó mà kéo đi một phát, ta phải ra hầu tòa tội vô ý g·iết người nha!”
Quang Huy cố gắng thu thập nguyên vật liệu để chế tạo “mưa c·hất đ·ộc” nên cậu cố tình tăng tốc hết mức có thể, chạy khắp các của hàng ở các thành thể thu mua vật liệu. Ban đầu thì không sao, cậu dùng “gió siêu thanh” chạy liên tục. Nhưng dần về cuối, khi ghé qua hai thành RON-HEM và Sichor, thì Quang Huy phải dừng lại, nghỉ ngơi hơn nửa tiếng cho bớt nhức đầu, buồn nôn, rồi mới di chuyển tiếp. Quang Huy rất gấp gáp, sợ khi cậu quay lại căn cứ thì phải hốt xác hết cả lũ, nhưng cậu không di chuyển nổi nữa, Quang Huy cảm nhận nếu di chuyển tiếp, sẽ có điều cực xấu xảy ra.
“Đừng nói não sẽ bị chấn thành đám tương trắng nha, ọe! ọe! ọe! Ta yêu đời, ta yêu người, ta muốn sống nên ta dừng lại. Thông cảm dùm ta! Chậm xíu xiu thôi!”
Quang Huy quăng ra hơn 100 cái hộp màu đen, đủ kích thước, đủ logo các nhãn hiệu cửa hàng. Enrica, Andy há hốc mồm.
-Ngươi lấy đâu ra mà nhiều thế này! Bằng cách nào?
-Sao kiếm được thứ nay vậy! Ngươi đỉnh thật!
Andy và Enrica mồm năm miệng mười liên tục nói không ngừng nghỉ, hai người nói chồng lên nhau, dường như không để ý rằng có ai nghe hay không. Bọn họ quá vui mừng mà quên cả xung quanh, nhưng câu trả lời của Quang Huy khiến cho họ như bị sét đánh.
-Đi đến thành phố mua nha! RON-HEM, Sichor, Malotchaus,…
Enrica và Andy ngớ người, chợt nhận ra gì đó, quay lại nhìn Quang Huy.
-Ngươi có thể “thuấn di” đến thành phố???
-Ngươi hoàn toàn có thể rời nơi này hả?
Quang Huy chậm rãi nói, giọng không hề biểu lộ cảm xúc gì.
-Ta đâu có nói là ta không đi được, muốn thì đi thôi!
…
Máy ghi hình của Tery phía sau bức tường, rọi vào lưng Quang Huy
Yên lặng như tờ! Một mảng yên lặng như tờ bao trùm mọi nơi! Vô luận là Enrica, Andy hay Tery đứng sau bức tường, hay là cả khán giả đang xem màn hình, mọi người đều ngây ngốc.
Ở giờ phút này, thân hình nam tử mặt nạ trắng bỗng trở nên to lớn và vô cùng vĩ đại, trong mắt của Enrica, Andy hay Tery đều ngập tràn sự khâm phục và biết ơn. Người dân trên khắp Unolve, khi nghe lời của Quang Huy đều bỗng dưng rớt nước mắt, một cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé trước Quang Huy đều hiện lên trong đầu của mỗi người. Nam tử mặt nạ có thể lựa chọn rời đi ngay lúc đầu, căn cứ này, những con người này đều là ngươi dưng nước lã đối với hắn ta, hắn ta hoàn toàn không mắc nợ gì bọn họ cả, nên nam tử mặt nạ trắng có thể lựa chọn không cứu. Dù hắn ta rời đi nơi này, tự cứu bản thân thì cũng không có một ai biết cả, cho dù biết thì không ai trách hắn. Nhưng hắn lựa chọn ở lại, chiến đấu cùng mọi người. Lựa chọn này có thể vô cùng đơn giản nhưng ý nghĩa nó mang lại thì to lớn vô cùng. Quang Huy không hề biết, thân ảnh lúc này của hắn sẽ được bao nhiêu người khắc ghi, sẽ đi cùng với biết bao người suốt thời thiếu niên, tới lúc trưởng thành và cà khi nhắm mắt xuôi tay.
Quang Huy là lần đầu tiên pha chế dược tề và độc dược với số lượng lớn đến vậy, vạn nhất mà lầm thì cậu không dám chắc điều gì sẽ xảy ra cả, có khi cả căn cứ sẽ lên thiên đàn trước cà khi “hắc vật” t·ấn c·ông. Do vậy, Quang Huy tập trung toàn bộ tinh lực, giảm sai sót đến mức thấp nhất.
Số lượng nguyên liệu quá kinh khủng, Quang Huy khi mua từ cửa hàng, đã nhờ bọn họ sơ chế và xử lý toàn bộ nguyên vật liệu, một số thành phần nguyên liệu đặc biệt, Quang Huy phải thuê phòng chế tạo dược tề để bào chế. Do sự khủng bố về khối lượng và thời gian gấp gáp, Quang Huy thuê một lần toàn bộ các gian phòng còn trống, thế là thân ảnh cậu liên tục lấp lóe giữa 50 căn phòng. Quang Huy phải đảm bảo rằng, nguyên liệu phải được cân đo đúng liều lượng, xử lý 100% khi về căn cứ, chỉ cần phối trộn là hoàn thành. Căn cứ không có bất cứ thiết bị nào, nếu như sơ sót thì phải quay lại thành phố, rất tốn thời gian. Trong thời gian đó, liệu kết giới có sập xuống, khiến “hắc vật” tràn vào không thì có trời mới biết.
P/s: chỉ còn 2 chương nữa là xong hành trình ở VNM 2 - 89, Quang Huy sẽ chạy qua map mới, vũng vẫy nơi xa lạ. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình nha ~!