Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Thật Sự Không Sợ Chết.

Chương 2: Hệ thống xuất hiện.




Chương 2: Hệ thống xuất hiện.

Diệp Phong lúc này trong lòng thầm hô một tiếng, ánh mắt cũng giống như cái hài tử lộ ra háo hức cùng mong chờ.

Nhưng là đáp lại hắn lúc này không phải là âm thanh của hệ thống kích hoạt cái gì, mà chính là một mảnh tĩnh lặng!

Tĩnh!

Yên tĩnh như c·hết!

“Không đúng sao? Như vậy liền là Vừng ơi mở ra!”

Diệp Phong không nhận thấy bất kỳ âm thanh nào trả lời lại khiến cho trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh liền tự nhủ dùng sai thần chú!

Tĩnh!

Không gian vẫn là một mảnh tĩnh lặng, ngoại trừ xung quanh bốn phía đệ tử hô hào, Vương trưởng lão đang xem xét tình trạng của Mạnh Hạo sư huynh liền một cọng lông cũng không có xảy ra!

“Úm ba la xì bùa, Mở!”

“Sin thì Sin, Cos thì Cos, Sin bù, Cos đối, phụ chéo!”

“Lúa nếp là lúa nếp làng, lúa lên lớp lớp, lòng nàng lâng lâng!”

“Buổi trưa ăn bưởi chua!”

“Con lươn nó luồn qua lườn!”

“…”

Diệp Phong lúc này một mặt vô cùng mộng bức, cả người vừa rồi hưng phấn cũng là biến đi đâu mất, thay vào đó là khe khẽ run lên.

“Không có! Thật sự không có?”

“Hố cha cái bàn tay vàng! Đã nói xong xuyên việt sau khi nhận lấy phúc lợi, tiêu dao tứ phương. Đã nói xong sở hữu bàn tay vàng tỷ lệ người đến chín mươi chín phần trăm đây?”

“Ngươi m* nó đi ra cho ta, hệ thống!”

“Còn mộng tưởng tu tiên? Tu em gái ngươi đích tiên a!”

“…”



Lập tức Diệp Phong liền đem mười tám đời tổ tông của những tác giả viết tiểu thuyết kia mắng một lần, tất nhiên bàn tay vàng hệ thống không xuất hiện cũng là góp một phần ở trong đó.

“Hệ thống lão gia, ta sai! Ta thật sai a! Phiền ngươi đi ra gặp mặt một lần, chỉ một lần.”

Diệp Phong liền khóc không ra nước mắt, cả người đồi phế đến cực điểm, chẳng nhẽ cuộc đời của hắn chỉ có thể bình phàm giống như kiếp trước hay sao.

Nghĩ đến đây trong đầu của hắn liền xuất hiện ý nghĩ t·ự s·át.

Không tệ!

Chính là t·ự s·át, bởi vì chiếu theo ký ức của cỗ thân thể này tư chất tu luyện cực kỳ kém, ở trong tông môn cũng là tầng chót tồn tại, như vậy lấy cái gì để tu tiên?

Chi bằng t·ự s·át, cùng lắm là c·hết thêm một lần, dù sao việc này hắn cũng không phải chưa từng trải qua.

Rầm!

Việt Quốc nói liền làm, chỉ thấy Diệp Phong liền đứng dậy dùng đầu của mình húc vào một cây cột ở gần đó, nhưng là cũng không có c·hết nhanh chóng giống như kiếp trước, mà ở trán có tụ lấy một túm máu đen, cái cột cũng không có bất kỳ vết xước.

“Đinh! Kiểm tra đến túc chủ đang muốn t·ự s·át, Tìm Đường C·hết Hệ Thống đưa vào kích hoạt. Phải chăng kích hoạt?”

Nhưng đúng lúc này một đạo âm thanh vô cùng lạnh lùng mà băng lãnh vang lên ở trong đầu của hắn, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

“Ngọa tào, Tìm Đường C·hết hệ thống là cái quỷ gì? Ta không muốn, ta muốn trở thành nam nhân tối cường giả, tỉnh nắm quyền thiên hạ, say gối đùi mỹ nhân, đứng ở trên đỉnh nhìn ngắm vạn thế.”

Diệp Phong xuýt nữa phun ra một cái ngụm lão huyết, Tìm Đường C·hết Hệ Thống là cái quỷ gì, nghe tên cũng biết là không may mắn.

Ngươi Tìm Đường C·hết gặp đúng một cái cường giả ẩn sơn nào đó một tay vỗ c·hết chẳng phải mạng nhỏ của gà con cũng góp đi vào? Không được không được, cái hệ thống này đ·ánh c·hết ta cũng không cần.

“Đinh! Kiểm tra đến túc chủ muốn trở thành nam nhân tối cường giả, tỉnh nắm quyền thiên hạ, say gối đùi mỹ nhân, Tối Cường Hệ Thống đưa vào kích hoạt. Phải chăng kích hoạt?”

Đạo âm thanh lạnh lùng băng lãnh kia vang lên lần nữa, vẫn như cũ đạm mạc vô tình.

“Ngọa tạo, thật được? Ta còn nghĩ nói đùa đây, vậy nếu như ta muốn vô địch đương thời, bất hủ thân thể, vĩnh hằng nhất niệm đây?”

Diệp Phong giật mình một cái, sau đó hai mắt khẽ đảo qua đảo lại lên tiếng, nếu như thật sự hệ thống có thể theo như ý hắn, vậy…

“Đinh! Kiểm tra đến túc chú muốn vô địch đương thời, bất hủ thân thể, vĩnh hằng nhất niệm, Vĩnh Hằng Hệ Thống đưa vào kích hoạt. Phải chăng kích hoạt?”

Đạo âm thanh thần bí kia vang lên lần nữa, Diệp Phong nghe được liền sửng sốt một hồi, thật không ngờ hệ thống lại có thể dễ dàng nói chuyện như vậy, biết như vậy hắn liền làm ngay lần đầu tiên, để đầu còn đau hột hồi đây.



“Kích hoạt, lập tức kích hoạt, ca nhưng muốn trở thành vũ trụ vô địch thủ đây.”

Diệp Phong cười hắc hắc một tiếng, hắn không chờ đợi được chiêm ngưỡng thân ảnh của mình được chiếu rọi chư thiên, lực áp đương thời, cái gì thiên tài, cái gì trọng sinh giả, cái gì luân hồn lão nhân, tất cả đều quỳ rạp dưới bước chân của hắn, cúi thấp đầu lâu.

Nghĩ đến đây nước miếng ở hai bên khóe miệng cũng là tràn xuống từng tia một khiến cho cổ của hắn cũng chịu lấy ẩm ướt.

“Đinh! Vĩnh Hằng Hệ Thống đã đưa vào kích hoạt.”

“Đinh! Vĩnh Hằng Hệ Thống bắt đầu cùng chủ ký sinh khóa lại.”

“Đinh! Vĩnh Hằng Hệ Thống lần đầu kích hoạt, miễn phí đưa tặng chủ kí sinh một lần Vĩnh Hằng rút thưởng, thỉnh kí chủ kiểm tra trong rương đồ.”

Đạo âm thanh lại lạnh lùng vang lên, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào như thể là máy móc.

“Ha ha ha, quả thực điếu tạc thiên, đúng là ông trời có mắt. Ta muốn trở thành vô địch, rút.”

Diệp Phong thoải mái cười to một tiếng khiến cho tất cả đệ tử xung quanh lập tức mộng bức, dùng ánh mắt vô cùng kỳ quoặc nhìn xem hắn.

“Đinh! Bắt đầu quay thưởng cấp Vĩnh Hằng!”

“Chúc mừng kí chủ, rút đến Vĩnh Hằng Buff: Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể.”

“Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể: Vạn giới hủy diệt, ngươi bất diệt. Hỗn độn hư vô, ngươi vĩnh sinh. Vạn cổ băng liệt, ngươi vẫn tại. Phục sinh thời gian cần 10 giây.”

Diệp Phong cảm giác cơ thể của mình như có một cái lực lượng thần bí gia trì, cảm giác sảng khoái không nói rõ.

Thoải mái, thật sự thoải mái.

Giờ phút này niềm tin trong lòng của Diệp Phong lập tức bành trướng, hắn có Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể hắn còn sợ cái lông?

Mạnh Hạo mạnh lắm sao?

Đến đến đến.

Đến một chút xem là ai c·hết trước, tất nhiên là c·hết mệt trước.

“Hắn là vui đến phát điên sao? Đầu tiên là lao đầu vào cột, sau đó lại cười phá lên giống như một cái người tâm thần đồng dạng?”

Lúc này ở dưới diễn võ trường có người không nhịn được nói ra, ánh mắt có bao nhiêu nghi hoặc liền xuất hiện bấy nhiêu.



“Không biết!”

Đáp lại lời hắn cũng là một tên đệ tử mộng bức vô cùng, cả người lơ ngơ như vừa bỏ xót qua chi tiết gì giống như.

Liền ngay cả Vương trưởng lão tiến lên bắt mạch cho Mạnh Hạo cũng là mặt mũi tràn đầy mộng bức, không hiểu trong hồ lô của Diệp Phong bán là thuốc gì.

“Mạnh Hạo sư huynh! Van cầu ngươi, van cầu ngươi đến g·iết ta đi, lần này ta đứng ở đây tùy tiện cho sư huynh xuất kiếm.”

Chỉ là không đợi mọi người lấy lại tinh thần, Diệp Phong lại từ góc diễn võ đài chạy đến chỗ của Mạnh Hạo đang nằm sủi bọt mép ở đó mà khóc thút thít lên tiếng.

Tĩnh!

Yên tĩnh như c·hết!

Bốn phía đệ tử xung quanh lập tức yên lặng trở lại, không gian nhất thời có chút quỷ dị cùng yên tĩnh, cho dù là một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ.

Phụt!

Cái gì? Ngươi nghe xem đây là tiếng người hay sao?

Mạnh Hạo mặc dù hôn mê nhưng là do không biết khí huyết công tâm hay do Vương trưởng lão quá tay ấn vào ngực mà tiếp tục phun ra cái ngụm lão huyết, mặt mũi trắng bệch.

“C·hết tiệt, ngươi đây là muốn g·iết người không dùng kiếm sao?”

Vương trưởng lão cũng là sững sờ trong nhất thời sau đó lập tức quát ầm lên, từ trong ngực xuất ra một viên đan dược nhét vào miệng của Mạnh Hạo.

“Vương trưởng lão, van cầu ngươi cứu sống Mạnh Hạo sư huynh, tất cả cũng là do chứng chóng mặt kinh niên của sư huynh hại hắn! Phi phi, không đúng! Tất cả đều là lỗi của ta chạy quá nhanh, van cầu Vương trưởng lão cứu sống Mạnh Hạo sư huynh để hắn có thể sống tiếp mà lên đài chém g·iết ta.”

Diệp Phong nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau mà khóc ròng lên tiếng, chỉ là âm thanh của hắn vang lên không khiến cho người ngoài nghĩ rằng đây là tình thương sư huynh đệ đồng môn, mà chính là muốn sống sờ sờ bức c·hết Mạnh Hạo.

Quả nhiên!

Phụt!

Mạnh Hạo tuy ý thức chìm trong mơ hồ nhưng vẫn phun ra một ngụm lão huyết, viên đan dược của Vương trưởng lão đút vào cũng là cùng theo máu tươi phun ra diễn võ trường, khuôn mặt càng trắng bệch hơn, thân thể cũng run rẩy theo từng hồi.

“Nghiệt chướng! Đây là ngươi muốn bức tử hắn hay sao?”

Vương trưởng lão lúc này hai mắt đã xuất hiện sự phẫn nộ, trong lúc không kiềm chế được lực đạo đã một tay tát bay Diệp Phong xuống diễn võ trường, sống c·hết không rõ.

Tuy nói đây chính là sinh tử chiến, hai bên đi lên tham gia càng là phải tự chịu trách nhiệm, nhưng nếu có bên nào chiến thằng mà đối phương lại không m·ất m·ạng như vậy còn gì tốt hơn?

Dù sao cũng là mầm giống của Niêm Hoa Tông, bọn hắn tuyệt không thể bỏ mặc như vậy. Hơn nữa Mạnh Hạo còn là họ hàng của hắn, nếu như đối phương xảy ra chuyện gì người làm trưởng bối cũng là bứt rứt ở trong lòng.