Ta Thật Không Phải Tuyệt Thế Cao Nhân
Khí tức của nàng đột nhiên tăng lên!
Trực tiếp từ Kim Đan Nhị Trọng Thiên, nhảy lên Kim Đan Tam Trọng Thiên!
Hơn nữa, còn chưa chịu dừng!
Kim Đan Tứ Trọng Thiên!
Ngũ Trọng Thiên!
... Một đường trực tiếp xông phá đến Cửu Trọng Thiên!
Kim Đan đã đạt được cấp cao nhất!
Nàng nhìn hũ nước trong tay, không tưởng tượng nổi tới cực điểm, trong này rốt cuộc là ngọc dịch quỳnh tương gì thế...
Nàng hận không thể uống thêm mấy ngụm lớn nữa!
Nhưng mà nàng lại hít một hơi thật sâu.
Không thể, không thể tỏ vẻ tham lam ở trước mặt tiền bối được, phải chú ý hình tượng!
"Cảm ơn tiền bối!"
Nàng cung cung kính kính đưa bình nước trả lại.
"Ừ... Ta cảm thấy khí tức của Thần Thủy Châu rồi!"
Nhưng vào lúc này, mặt nàng bỗng nhiên biến sắc, sau khi tu vi tăng lên, thần thức của nàng nhạy cảm hơn rất nhiều.
Nàng thấy một ánh sáng màu xanh lung linh nhưng lại không biết từ chỗ nào bay ra, nhanh chóng đến gần, rồi sau đó hóa thành một hạt châu, lăn xuống ở bên chân Lý Phàm!
"Bảo vật tìm kiếm che chở..."
Nàng kinh hãi, đã sớm biết thần thủy châu là chí bảo của tông môn, có linh tính!
Đối phương lại chủ động tới tìm Lý Phàm?
"Ô, tìm được rồi."
Lý Phàm tiện tay nhặt hạt châu lên, lòng nói vận may cũng không tệ lắm, đưa cho Mộ Thiên Ngưng nói: "Này, hạt châu ngươi cần."
"Cái này, cho ta sao? !"
Mộ Thiên Ngưng nhất thời lắp bắp!
“Chẳng phải ngươi tìm thứ này sao?”
Lý Phàm nói.
“Vâng, cảm ơn tiền bối, cảm ơn tiền bối!”
Lúc này Mộ Thiên Ngưng kích động đến mức không biết nên nói gì, chỉ có thể run rẩy nhận lấy Thần Thủy Thạch!
Lý Phàm lắc lắc đầu, dù sao cũng là phụ nữ, nhìn thấy bảo thạch tất nhiên là kích động.
Quá vật chất mà, thật là thô tục!
Lý Phàm bất giác chửi thầm một câu và bó củi lại nói: “Đi thôi.”
Mộ Thiên Ngưng vội vã đi theo Lý Phàm và đi ra khỏi Diệp Hồng Cốc.
Nhâm Hồng còn đang lo lắng, thấy Mộ Thiên Ngưng nguyên vẹn bước ra, họ đều rất kinh ngạc.
Vị tiền bối này thật sự đưa Thánh Nữ ra ngoài rồi…
“Thánh Nữ, đã tìm thấy đồ chưa?”
Nhâm Hồng hỏi.
Mộ Thiên Ngưng gật gật đầu, cảm kích nhìn Lý Phàm nói: “Mọi thứ đều do vị tiền bối này ban ơn đấy!”
Lý Phàm cũng cạn lời, chẳng phải chỉ là một cục đá thôi sao, đại diện cho điều gì chứ?
“Được rồi, tôi về thôn đây, tạm biệt.”
Lý Phàm quay lưng rời khỏi.
Mộ Thiên Ngưng còn muốn nói thêm thứ gì nữa nhưng Lý Phàm đã rời khỏi, trong lòng nàng bồn chồn, không dám làm phiền vị tiền bối này.
Sau đó Mộ Thiên Ngưng dẫn theo đám Nhâm Hồng nhanh chóng quay về tông môn.
Ly Hỏa Tông cách nơi này rất xa nhưng sau khi ra khỏi hẻm núi nguy hiểm này thì họ có thể ngự không bay lượn rồi.
Ngự không xuyên qua vô số tầng mây, hạ cánh trên đỉnh núi của một ngọn núi hùng vĩ.
Trên núi đầy rẫy những tòa kiến trúc, đây chắc chắn là nơi của Ly Hỏa Tông.
“Thánh Nữ, ngài đã quay về rồi, người của Liệt Diệm Sơn lại đến!”
Vừa đến tông môn, Mộ Thiên Ngưng đã đón nhận một tin tức.
Trên khuôn mặt mang vẻ lo lắng, nàng vội vã đi về hướng chủ điện.
Trong chủ điện Ly Hỏa Tông, hai đám người đang đối đầu nhau, khí thế cực kỳ hống hách, kiêu ngạo.
“Ngụy Ngọc Sơn, Ly Hỏa Tông các ngươi đã không được rồi, đến đến cảnh giới Nguyên Anh cũng chỉ còn lại một mình ngươi thôi, lập tức bị giáng xuống thành nhất tinh tông môn rồi, còn không quy thuận bọn ta sao?”
Một trưởng lão u ám lên tiếng nói.
Ông ta chính là trưởng lão của Liệt Diệm Sơn, Công Tôn Khí.
Ở phía đối diện, Tông chủ Ly Hỏa Tông Ngụy Ngọc Sơn sắc mặt trông hết sức khó coi nói: “Muốn nuốt mất Ly Hỏa Tông sao, Liệt Diệm Sơn các ngươi đừng hòng!”
“Haha!”
Công Tôn Khí cười lạnh lùng nói: “Nếu lão tổ các ngươi vẫn còn sống thì ta quay lưng đi ngay, lão tổ các ngươi chết bao nhiêu năm rồi, thế mà ngươi còn có dũng khí nói những lời này sao?”
“Ta biết phía sau núi các ngươi còn có một lão tông chủ đang sống dở chết dở nhưng ông ta có đến cũng không xong đâu!”
Ông ta vỗ bàn một cái, bỗng chốc hai trưởng lão bên cạnh và ông ta cùng nhau đứng dậy, khí thế mạnh mẽ thoát ra.
Tam đại cường giả Nguyên Anh!
Khuôn mặt Ngụy Ngọc Sơn trở nên khó coi đến cùng cực!
Sao có thể lấy một chọi ba chứ?
“Khoan đã!”
Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét yểu điệu.
Mọi người chầm chậm quay đầu qua.
Mộ Thiên Ngưng kiên nghị đi vào, cắn răng nói: “Bẩm tông chủ, tông môn chi bảo đã tìm thấy rồi!”
Hai tay nàng nâng lấy Thần Thủy Thạch.
Giây phút này, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều thay đổi sắc mặt!
“Cái gì? Thần Thủy Thạch của Ly Hỏa Tông xuất hiện trở lại sao?”
“Cái tông chi bảo này chẳng phải đã bị lão tổ Ly Hỏa Tông mang đến tuyệt địa và hoàn toàn biến mất rồi sao?”
“Thần Thủy Thạch có thể khiến thực lực tu giả tăng lên gấp nhiều lần!”
Sắc mặt đám người Công Tôn Khí trông cực kỳ khó coi.
Còn khuôn mặt Ngụy Ngọc Sơn lại để lộ ra vẻ vui mừng!
Ông ta biến thành một luồng sáng, ngay sau đó đã xuất hiện ở trước mặt Mộ Thiên Ngưng, cầm lấy Thần Thủy Thạch, cả người trở nên kích động vô cùng!
“Có viên ngọc này ở đây, Ly Hỏa Tông của ta không diệt vong rồi!”
Ông ta cười lớn!
“Mộ Thiên Ngưng, viên ngọc này ngươi tìm ở đâu thế?”
Sắc mặt Công Tôn Khí trở nên u ám, quay qua nhìn Mộ Thiên Ngưng!
Viên ngọc này rõ ràng đã lạc mất ở tuyệt địa mà, sao có thể…lẽ nào Mộ Thiên Ngưng đã bước vào trong tuyệt địa sao?
Không thể nào!
Họ là sơn chủ của Liệt Diệm Sơn, cùng từng đến đó xem qua nhưng hoàn toàn không dám đến gần!
Mộ Thiên Ngưng nói từng câu từng chữ: “Đây là do một vị tiền bối bảo ta hãy mang về!”
Nghe thế, sắc mặt của Công Tôn Khí đột nhiên thay đổi!
“Lão tổ tông của ngươi…vẫn chưa chết sao?”
Trên mặt Công Tôn Khí lộ ra vẻ khó tin.
Họ cho rằng vị tiền bối mà Mộ Thiên Ngưng nói chính là Lão tổ của Ly Hỏa Tông.
Đó là nhân vật cực kỳ tài giỏi.
Ông ta vẫn còn sống thì sẽ rắc rối lắm.
Mộ Thiên Ngưng kiêu ngạo nói: “Ngươi không xứng nghe ngóng!”
Mặc dù không biết thực lực thật sự của vị tiền bối này nhưng Mộ Thiên Ngưng tin rằng đám người Công Tôn Khí này đến tư cách xách dép cho hắn cũng không có!
“Haha, ta đoán vị Lão tổ của các ngươi cho dù chưa chết thì cũng phế rồi chứ gì?”
Lúc này, một trưởng lão của Liệt Diệm Sơn lại lạnh lùng lên tiếng: “Nếu không thì ông ta cần gì phải bảo ngươi mang viên ngọc này về chứ? Đích thân đến chẳng phải là được rồi sao?”
Ông ta hỏi như thế khiến mọi người đều sợ hãi.
Phần lớn là như thế rồi.