Ta Thật Không Phải Tuyệt Thế Cao Nhân
"Đúng rồi, tiền bối!"
Mộ Thiên Ngưng thấy tiền bối trước mắt đáp lại, nàng cực kỳ kích động nói: "Tiền bối, chúng ta chính là người của Ly Hỏa Tông, xin ngài ra tay cứu giúp, đại ân đại đức, Ly Hỏa Tông chúng ta tất nhiên sẽ không quên..."
Lý Phàm đau răng, đám người này làm gì vậy?
Không phải đang êm đẹp sao?
Thân thể tố chất cũng thật quá kém, lúc này mới mới vừa xuống ngựa đã đi không nổi, nhất là những gã người đàn ông kia, ngay cả một cô gái cũng không bằng...
Nhưng mà, đối phương nói bọn họ là người của Ly Hỏa Tông?
Danh tự này Lý Phàm dường như nghe nói qua.
Hắn không khỏi đi tới, bụi mù chung quanh hơi lớn, hắn lấy tay nhẹ nhàng phẩy phẩy khu vực trước mặt mình rồi nói: "Các người là người của Ly Hỏa Tông?"
Mà đám người Mộ Thiên Ngưng giờ phút này sắc mặt đại biến, trong mắt cũng lóe lên vẻ kinh hãi, chấn động!
"Hắn... Hắn chỉ phẩy phẩy mấy cái mà đại đạo khí cơ hỗn loạn đã tiêu tán toàn bộ? !"
Nhâm Hồng nói cũng không rõ ràng.
Quá, quá đáng sợ!
Mộ Thiên Ngưng cũng hoàn toàn kinh hãi, vị tiền bối trước mặt này tiện tay phất qua phất lại, nàng rõ ràng thấy đại đạo lưu chuyển, vạn pháp bất xâm!
Đây.. Đây là năng lực lớn cỡ nào? !
Hơn nữa trong nháy mắt, cổ trên người bọn họ đều biến mất.
"Các người là người của Ly Hỏa Tông?"
Thấy đối phương không trả lời, Lý Phàm lại hỏi một câu.
Nghe vậy, Mộ Thiên Ngưng vội vàng nói: " Dạ, dạ, vãn bối là Mộ Thiên Ngưng của Ly Hỏa Tông, bái kiến tiền bối!"
Nàng hành đại lễ!
Nhâm Hồng lại bò lổm ngổm trên đất!
Lý Phàm bất ngờ, đối phương lại là Thánh Nữ của Ly Hỏa Tông?
Sắc đẹp không tầm thường, quả nhiên...
Nhưng mà, làm chi kêu mình tiền bối chứ, còn hành đại lễ nữa, đây là điên rồi sao?
Lý Phàm nói: "Ta không phải tiền bối gì, chẳng qua là người bình thường mà thôi, các người tới nơi này làm gì?"
Hả, người bình thường?
Mộ Thiên Ngưng căn bản không tin, cung kính như lúc ban đầu, nói: "Khải bẩm tiền bối, chúng ta đến... Đến tìm đồ."
Mặc dù khiếp sợ với thực lực kinh khủng của vị tiền bối trước mắt nhưng mà vật liên quan đến hưng suy của tông môn, nàng không dám nói lung tung.
"Tìm đồ? Nơi này quá lớn, lực chân của các ngươi sợ là không đi được bao xa."
Lý Phàm lắc đầu.
Những người này ngày thường ít rèn luyện, mấy bước đường cũng đi không nổi...
Trong lòng Mộ Thiên Ngưng rung mạnh, từ lời nói này của vị tiền bối mà suy xét thì hắn đối với nơi này rất quen thuộc...
Nhóm người bọn họ, giới hạn đầu tiên cũng không qua, món đồ kia căn bản không cách nào tìm được...
Nhưng nếu như có thể được vị tiền bối này giúp đơ...
Chẳng qua là, một nhân vật lớn như vậy sẽ giúp bọn họ hay không?
Nghĩ đến sự tồn vong của Ly Hỏa Tông, nàng cắn răng một cái, quỳ xuống đất nói: "Tiền bối, vãn bối cả gan xin ngài giúp đỡ! Chỉ cần tiền bối ra tay cứu giúp, vãn bối nguyện ý bỏ ra bất kỳ giá nào!"
Lý Phàm thấy đối phương thành khẩn như vậy thì cũng không tiện cự tuyệt, dù sao hắn cũng quen thuộc nơi này, thuận đường mang bọn họ đi một chút cũng được.
"Cũng không thành vấn đề, lực chân của các người..."
Nhiều người như vậy lỡ như một hồi đều mệt mỏi ngã xuống thì làm thế nào?
Mộ Thiên Ngưng vội vàng nói: "Tiền bối, ngài mang một mình vãn bối đi là được, những người khác không cần vào bên trong!"
Lý Phàm suy nghĩ một chút, "Được."
Mộ Thiên Ngưng vui mừng quá đổi, cảm kích cực kỳ!
"Đường phía trước rất phức tạp, cẩn thận đó."
Lý Phàm tiếp tục tiến về trước.
Mộ Thiên Ngưng liền vội vàng đi theo sau lưng Lý Phàm, không lâu sau, trên mặt nàng thoáng qua vẻ sợ hãi, bởi vì phía trước là một mảnh biển lửa vô hình!
Người bình thường có lẽ không nhìn thấy nhưng nàng có thể cảm nhận được cái kinh khủng hủy diệt tất cả đó.
Khí cơ hủy diệt ở vòng ngoài kia cũng chỉ là khí cơ từ trong mảnh biển lửa này bay ra mà thôi.
Hơn nữa, trong biển lửa vô hình này đều là tam muội chân hỏa đáng sợ.
Một luồng là có thể đốt chết một tu giả cảnh giới Nguyên Anh!
Không trách được gọi là tuyệt địa... Mộ Thiên Ngưng lạnh tim!
"Đuổi theo."
Lý Phàm quay đầu.
Lúc này mới đi chưa được mấy bước nữa!
"Vâng thưa tiền bối!"
Mộ Thiên Ngưng nhắm mắt, bây giờ chỉ có thể đi theo tiền bối này.
Một khắc sau, nàng thấy vị tiền bối này bước chân vào biển lửa vô hình!
Trong nháy mắt đó, hủy diệt tất cả biển lửa vô hình, lại xuất hiện một khu vực chân không!
Ngọn lửa tránh lui chín mươi dặm!
Mộ Thiên Ngưng hít một hơi khí lạnh, đây là thủ đoạn cỡ nào?
Quá đáng sợ!
Nàng liền vội vàng đuổi theo!
Không lâu lắm, bọn họ xuyên qua biển lửa vô hình.
Lý Phàm đến nơi đốn củi, nói: "Ngươi muốn tìm cái gì?"
Giờ phút này Mộ Thiên Ngưng đối với giá vị tiền bối, bội phục sát đất, nói: "Thần Thủy Châu!"
"Một viên châu màu xanh đen, đó là chí bảo của tông môn ta, nhiều năm trước bị Thủy Tổ mang đến, kết quả Thủy Tổ chết ở chỗ này, hạt châu cũng thất lạc..."
Lý Phàm chợt nhớ tới, có một lần hình như mình tới đốn củi cũng sẽ gặp một hạt châu như vậy.
Chẳng qua là xưa nay hắn không có hứng thú với châu báu, nhặt được thì ném.
"Hình như ta đã gặp... Ngươi có thể đi theo ta, ta nhớ ở trong rừng cây."
Mộ Thiên Ngưng nghe vậy, ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng.
Nhưng mà khi nàng theo Lý Phàm đi tới "rừng cây", nàng trợn tròn mắt!
Đó là một khu rừng màu đỏ lửa.
Mỗi một cây đều cao to và cứng cáp!
Mỗi một lá cây đều có thuộc tính khí tức hỏa hết sức nồng nặc, một chiếc lá là có thể giúp người ngộ đạo!
"Huyền Hỏa Mộc, cứng rắn không thể gảy, cho dù tu giả Hóa Thần Kỳ cũng không thể làm chúng tổn thương, được gọi là cây vạn năm không chết, sinh trưởng trong lửa cháy bừng bừng..."
Nàng lẩm bẩm, trong lòng lại phát run, cây mà vị tiền bối này muốn chặt là Huyền Hỏa Mộc?
Mà lúc này, Lý Phàm đã giơ rìu lên đốn cây!
"Ba —— "
Một cái cây to lớn ầm ầm ngã xuống đất.
Mộ Thiên Ngưng rung động, mỗi một lần Lý Phàm giơ rìu là nàng cũng hoảng hốt thấy được đại đạo sụp đổ!
Đó là cái rìu gì vậy?
Quá kinh khủng.
"Rốt cuộc ta gặp phải tồn tại kinh khủng nào vậy?"
Không lâu sau, Lý Phàm đốn cây xong, hắn hơi mệt, mở hũ nước uống một hớp.
"Ngươi hẳn là khát nước rồi đúng không?"
Vừa nói xong thì đưa bình nước tới.
Mộ Thiên Ngưng theo bản năng nhận lấy, mặc dù có vị tiền bối này giúp đỡ nhưng tu vi của nàng quá thấp nên vẫn cảm giác có chút nóng bỏng.
Nước giếng ngọt ngào chui vào bụng, nàng cảm giác một trận thoải mái.
Nhưng giây tiếp theo, nàng đột nhiên giật mình.