Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 865: Hoàn phiên ngoại (2)




“Đó là cái gì?”

Nàng lẩm bẩm, nhìn tro cốt đã biến thành than đen kia, một sợi chỉ đỏ nhỏ xíu bay đi.

Cùng lúc đó, một màn như vậy đang diễn khác các ngõ ngác ở Chư thiên Vạn giới. Ma Đạo thập tông, không một ai có thể tránh được Huyết Phần Tế Pháp của Dạ Mệnh.

Dù sao khi sử dụng một chiêu thần thông này, Dạ Mệnh còn dùng quyền hành của Vạn giới, hoàn toàn không có khả năng có cá lọt lưới.

“Giải quyết xong đám sâu kiến vướng bận kia, có thể đi làm những chuyện khác rồi.”

Chính Khí đại lục.

Bích Thủy Cung.

Trong một chủ điện, một mỹ phụ mặc cung trang khí chất tuyệt hảo đang ngồi trước bàn trang điểm, sửa soạng bản thân.

Mỹ phụ cầm một mảnh giấy son môi đỏ thắm, môi son nhẹ nhàng ngậm lấy. Nếu có người của Bích Thủy Cung ở đây, chắc hẳn thấy một màn sẽ rất chấn động.

Bởi vì mỹ phụ mặc cung trang quyến rũ động lòng người trước mặt này chính là Cung Uyển Ly cung chủ Bích Thủy Cung. Nàng chưa từng dùng qua đồ vật như bàn trang điểm này, khoảng thời gian trước mới bắt đầu dùng.

Sau khi làm xong hết tất cả, Cung Uyển Ly đứng dậy, đi đến trước một chiếc gương, nhìn bản thân.

Đúng là trang điểm lên đẹp hơn rất nhiều.

Cung Uyển Ly thầm nói, nàng nhìn bản thân trong gương, nhẹ nhàng nâng tay phải lên, kéo mấy sợi tua xanh trên tóc mình.

“Không biết các chủ có thích như này không.”

“Bản các chủ thấy rất đẹp.”

Một giọng nói vang lên.

Cung Uyển Ly vội vàng quay người, chỉ thấy Dạ Mệnh bước ra từ không gian.

“Uyển Ly bái kiến các chủ.”

Ngón trỏ của Dạ Mệnh nhẹ nhàng gảy mi tâm của đối phương, nhún vai nói: “Ta nói với ngươi nhiều lần rồi, không cần loại lễ nghi này.”

Cung Uyển Ly khẽ gật đầu.

“Uyển Ly đã rõ.”

“Hiểu rồi thì tốt.”

Nói xong, Dạ Mệnh cẩn thận quan sát Cung Uyển Ly.

“Thật ra ngươi không cần phải giả vờ trang điểm như thế này cũng được.”

Nghe vậy, sắc mặt Cung Uyển Ly hơi đổi.

“Là không xinh đẹp hay...”

“Không phải, rất đẹp, chẳng qua ta cảm thấy rất lãng phí thời gian.”

Dường như nhớ ra cái gì đó, Dạ Mệnh nói tiếp: “Hiện tại tu vi của ngươi đã đột phá đến Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong, đã đến lúc dẫn ngươi đi dung hợp bản nguyên Vạn giới.”

“Bản nguyên Vạn giới?”

Cung Uyển Ly hơi sửng sốt.

Mà bên này, Dạ Mệnh đã ôm hông nàng, hơi động ý niệm, đi tới vị trí của bản nguyên Chư thiên.

Cảm nhận xung quanh đều là một vùng hư vô, Cung Uyển Ly không nhịn được hỏi: “Các chủ, nơi này là...”

“Nơi này chính là bản nguyên của Chư thiên Vạn giới.”

Dạ Mệnh mở miệng.

Tay phải hắn khẽ động, chỉ thấy từng sợi lực lượng bản nguyên Vạn giới hội tụ trong lòng bàn tay của hắn cho đến khi hình thành một đám.

“Ngươi ngồi xếp bằng, bây giờ ta sẽ rót bản nguyên Vạn giới vào trong cơ thể của ngươi.”

“Dạ.”

Cung Uyển Ly ngồi xếp bằng.

Dạ Mệnh động ý niệm, truyền bản nguyên Vạn giới vào bên trong thân thể của Cung Uyển Ly.

Ước chừng ba ngày sau, Cung Uyển Ly thành công dung hợp bản nguyên Vạn giới, sau đó nàng đứng dậy: “Đúng rồi các chủ, gần đây ta phát hiện ra một nơi rất hay ở Chính Khí đại lục, không biết ngươi có hứng thú đi xem với ta không.”

“Vậy bây giờ đi thôi.”

...

Một ngàn năm sau.

Trên một hòn đảo lơ lửng trong hư không.

“Cha, rốt cuộc ngài và mẫu thân quen biết khi nào thế?”

Một thiếu nữ có khuôn mặt mỹ lệ, búi tóc hai bên nhìn về phía một nam tử áo xanh dáng người thon dài bên cạnh.

Dạ Mệnh mỉm cười, duỗi tay xoa đầu đối phương.

“Vậy thì phải nói từ ba trăm năm trước, Tử Nhi muốn nghe à?”

Vẻ mặt Dạ Tử Nhi tràn đầy tò mò, khẽ gật đầu.

“Muốn!”

“Tử Nhi đừng quấy rầy cha, nương vừa gọi ngươi kìa.”

Ngoài cửa bước vào một nữ tử vóc dáng cao gầy, một đầu tóc dài ngang eo.

“Phượng Trúc cũng tới à.”

Dạ Mệnh mỉm cười.

Dạ Phượng Trúc chắp tay thi lễ với Dạ Mệnh: “Phượng Trúc bái kiến cha.”

“Không có chuyện gì, dù sao ta cũng nhàn rỗi, có rất nhiều thời gian kể cho Tử Nhi.”

Nghe vậy, Dạ Tử Nhi quay người nhìn đại tỷ của mình, cong miệng.

“Vâng. Tỷ, ngươi xem, cha cũng nói có thời gian kìa.”

Dạ Phượng Trúc đi đến trước mặt Dạ Tử Nhi, sau đó nhéo lỗ tai đối phương.

“A, theo ta được biết, ngày hôm qua, thế mà ngươi lại cùng...”

Nghe vậy, Dạ Tử Nhi lập tức hoảng hốt.

“Được rồi, tỷ, ngươi đừng nói nữa, ta đi với ngươi được chưa?”

“Có chuyện gì muốn gạt ta à?”

Dạ Mệnh cười hỏi.

Dạ Tử Nhi vội vàng lắc lắc cái đầu nhỏ, cười nói với Dạ Mệnh: “Không có chuyện gì, cha, Tử Nhi đi trước đây.”

Nhìn hai nữ nhi rời đi, Dạ Mệnh khẽ lắc đầu, đứng dậy, nhìn hư không trước mặt.

Hắn nhún vai, cảm thán một tiếng: “Thời gian trôi qua nhanh thật.”

“Nghìn năm giống như chỉ trong một cái chớp mắt.”

Hắn bước về phía trước, không gian xảy ra thay đổi, hình ảnh trước mặt thoáng chốc đảo ngược. Trong nháy mắt, Dạ Mệnh đã đứng bên trong Trấn Ngục Ma Các.

“Người tới.”

“Các chủ đại nhân có gì phân phó.”

“Kêu Toán Loạn Thiên tới một chuyến.”

“Vâng.”

Một lát sau, Toán Loạn Thiên tóc đen đã xen lẫn vài sợi trắng tinh xuất hiện, trông thấy Dạ Mệnh thì mỉm cười: “Các chủ đại nhân, đã lâu không gặp.”

“Tình huống thế nào?”

Dạ Mệnh hỏi thẳng.

“Sát thủ Huyết Sát Các đã thuận lợi tiến vào Tân Vạn giới kia, rất nhanh sẽ truyền về tình báo.”

“Được.”

Dạ Mệnh xoay người, nói: “Bây giờ ngươi truyền lệnh xuống, sát thủ Huyết Sát Các ở khắp nơi chuẩn bị sẵn sàng.”

“Hành trình mới sắp tới rồi.”

“Vâng.”

Toán Loạn Thiên lùi về phía sua.

Dạ Mệnh nhìn hư không trước mặt, chắp hai tay sau lưng.

“Thế giới mới, bản các chủ đến đây.”

____Hoàn____