Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 864: Hoàn phiên ngoại (1)




Sau khi dọn dẹp xong con giun cuối cùng, Dạ Mệnh nhìn về phía Ngu Tước.

“Thế nào, không bị thương chứ.”

“Đa tạ các chủ đại nhân, Ngu Tước chỉ tiêu hao một chút linh khí, khôi phục lại là tốt, không chịu thương tổn gì.”

Nghe vậy, Ngu Tước chắp tay thi lễ với Dạ Mệnh. Lại nói tiếp, cho tới bây giờ, lòng nàng vẫn tràn đầy ngạc nhiên, không ngờ các chủ đại nhân lại thật sự chạy tới.

“Ngu Tước đa ta ân cứu mạng của các chủ đại nhân.”

Nghe xong, Dạ Mệnh bình tĩnh nói: “Lần này bản các chủ không bế quan nên mới có thể chạy tới kịp thời. Lần sau không có may mắn như vậy đâu, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn mới được.”

Ngu Tước gật đầu.

“Ngu Tước đã rõ.”

Dạ Mệnh nhìn tu vi của đối phương.

“Được, mới mấy năm ngắn ngủi đã đột phá đến Đại Đế Dung Đạo Cảnh rồi, lại tiếp tục, đột phá Đại Đế Hợp Đạo Cảnh chỉ là chuyện trong vòng mấy chục năm.”

“Các chủ đại nhân quá khen.”

“Bản các chủ còn ít chuyện, đi trước.”

Dạ Mệnh quay người rời đi.

“Ngu Tước cung kính các chủ đại nhân.”

Dạ Mệnh thoắt cái liền biến mất trong tầm mắt.

Ngu Tước nhìn xuống vị trí tử vong của hai người Minh Huyết Đại Đế, thán phục một tiếng.

“Thực lực của các chủ đại nhân đã vượt khỏi phạm vi Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong rồi.”

“Chẳng biết khi nào ta mới đạt đến trình độ này.”

Ngu Tước cảm thán.

Sau khi Dạ Mệnh xử lý chuyện của Ngu Tước thì trở về Huyết Sát Các.

“Truyền đạt mệnh lệnh của bản các chủ, kêu Toán Loạn Thiên qua đây.”

Dạ Mệnh lên tiếng.

Một gã sát thủ lui ra.

“Vâng.”

Toán Loạn Thiên mặc đạo bào trắng đen đi tới.

Nhìn thấy Dạ Mệnh, trên mặt là dáng vẻ tươi cười.

“Đã lâu không gặp, các chủ đại nhân.”

“Đã lâu không gặp”

Dạ Mệnh cũng mỉm cười.

“Không biết lần này các chủ đại nhân trở về là có chuyện gì?”

Toán Loạn Thiên khó hiểu.

“Năm đó đi quá vội vàng, quên giao cho ngươi một thứ.”

Dạ Mệnh khẽ cười.

Tay phải hắn lấy ra một tấm lệnh bài, đưa cho Toán Loạn Thiên.

“Đây là...”

Toán Loạn Thiên nhìn lệnh bài trong tay, như có điều suy nghĩ.

Dạ Mệnh nói: “Đây là lệnh bài của phó các chủ Huyết Sát Các.”

Toán Loạn Thiên khẽ giật mình.

Hắn ta lập tức lắc đầu, cười khổ.

“Các chủ vẫn nên đưa tấm lệnh bài này cho người khác đi. Tu vi của tại hạ chỉ là Thánh Cảnh, không chịu nổi chức vụ lớn như thế, vật quan trọng như thế này, hẳn nên đưa cho người thích hợp.”

Nhìn Toán Loạn Thiên nhẹ nhàng từ chối, Dạ Mệnh vỗ vai đối phương.

“Được rồi, không cần phải nói lời này. Bản các chủ đã lựa chọn ngươi, ngươi không cần nhiều lời.”

“Bản các chủ tin tưởng năng lực của ngươi.”

Nghe vậy, trên mặt Toán Loạn Thiên hiện lên vẻ bất đắc dĩ, chắp tay nói: “Vậy thuộc hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”

Thấy Toán Loạn Thiên nhận lấy lệnh bài, Dạ Mệnh cũng mỉm cười.

“Lúc ta không có ở đây, Huyết Sát Các sẽ bàn giao cho ngươi.”

“Kính xin các chủ yên tâm, Loạn Thiên thề sống chết bảo vệ Huyết Sát Các.”

“Đúng rồi, ngươi xử lý Ma Đạo thập tông bên kia thế nào?”

Nghe vậy, Toán Loạn Thiên trầm mặc, báo cáo sự thật: “Tuy Ma Đạo thập tông đã diệt nhưng vẫn còn rất nhiều thuộc hạ đang lẩn trốn, thuộc hạ không xử lý tốt chuyện này, kính xin các chủ đại nhân trách phạt.”

Dạ Mệnh nhún vai.

“Được rồi.”

“Thuộc hạ của Ma Đạo thập tông phân bố khắp Chư thiên Vạn giới, muốn tìm kiếm bọn họ cũng là một công trình lớn, giao cho ta là được.”

Toán Loạn Thiên cúi đầu.

“Tuân mệnh.”

Sau khi dặn dò ít chuyện với Toán Loạn Thiên xong, Dạ Mệnh rời khỏi Huyết Sát Các.

Hắn đi tới phía trên Chư thiên Vạn giới.

Hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn về phía xa xôi bên ngoài.

“Một đám sâu kiến Tà Ma Giới Ngoại, nếu đã đắc tội Huyết Sát Các ta thì đừng mơ có cơ hội sống sót.”

Dạ Mệnh cười rộ lên.

Hắn hơi động ý niệm, tay phải tụ thành kiếm, một giọt tinh huyết ngưng tụ thành hình trước mặt hắn.

Giọt máu này là hắn lấy xuống từ trên người Minh Huyết Đại Đế.

“Huyết Phần Tế Pháp.”

Hắn vận chuyển linh khí, giọt máu tươi trước mặt bắn ra một sợi chỉ đó khó thể nhìn thấy bằng mắt thường, vô số sợi chỉ kéo dài đến khắp các ngõ ngách Chư thiên Vạn giới.

Tòa Đại Thiên thế giới nào đó.

Một gã tà tu Huyết Độc Giáo tóc tai bù xù đi tới trước mặt một nữ tu đã hao hết linh khí, nhếch miệng cười gằn.

“Từ bỏ giãy giụa đi tiểu mỹ nhân, Thục Thử ta sẽ cho ngươi một phen hưởng thụ.”

Nữ tu ngã vào một gốc cây, hai mắt đầy tuyệt vọng.

Ai có thể tới cứu nàng?

Lúc tên tà tu kia lại gần khoảng sáu trăm thước, hắn ta bất ngờ đứng lại.

“Xảy ra chuyện gì...”

Hắn ta cúi đầu, tay phải đỡ lấy ngực, cất giọng yếu ớt.

“Không!”

Cảm giác khủng hoảng khi cái chết buông xuông vô cùng mãnh liệt, con ngươi hắn ta co rụt lại.

“Soạt!”

Bỗng nhiên hắc viêm bốc cháy kịch liêt trên người hắn ta.

“Hỏa diễm ở đâu ra thế, a!”

Tà tu đau đớn gào thét.

Hắn quỳ trên mặt đất, mặc kệ sử dụng thần thông gì đều không thể diệt trừ hắc viêm trên người hắn. Nữ tu trừng lớn hai mắt, trơ mắt nhìn tà tu Huyết Độc Giáo bị hắc viêm quỷ dị thiêu cháy thành một nhúm tro cốt.