Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 798: Toàn lực của Thanh Tịch Nữ Đế




Một kiếm xông ra!

Nếu như thời khắc này có người đứng ngoài Tu Minh đại lục, nhất định có thể nhìn thấy được một bức tranh.

Đó chính là một dải cầu vồng màu máu lấp lánh trên Tu Minh đại lục.

Tất cả mọi người trên Tu Minh đại lục đều không hẹn mà cùng như nghe được một câu nói.

“Không!”

Nhìn thấy cái chết của Phá Kinh Vân, Dạ Mệnh tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.

“Chủ quân đại nhân, vậy thiếp xin lui xuống trước.” Minh Đồ nhẹ giọng nói.

“Ừ.” Dạ Mệnh gật đầu.

Minh Đồ hóa thành luồng khí đỏ chui vào trong Quỷ Sát Tu La. Dạ Mệnh đã thu Quỷ Sát Tu La về.

Dạ Mệnh thuấn di tới trên thi thể Phá Kinh Vân, ngay cả thân xác và tro cốt đều không còn gì.

Nơi hắn ta chết ngoại trừ thanh pháp bảo Đế giai cực phẩm Kiếm Thích này ra, còn có một cái nhẫn bằng ngọc thạch. Dạ Mệnh vừa cầm cái nhẫn lên, trong đầu bỗng vang lên âm thanh của hệ thống.

“Đang trong quá trình hấp thu các mảnh hệ thống... Hấp thu xong.”

“Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ nhánh, phần thưởng sát thủ nhất đẳng hàng chữ Thiên...”

Sau khi hai câu này của hệ thống vang lên, Dạ Mệnh thấy chiếc nhẫn trên tay mình hóa thành từng hạt bụi phấn nhỏ rồi biến mất, rõ ràng các mảnh của hệ thống này nằm trong chiếc nhẫn.

“Nhìn thời gian, chắc bên phía bọn họ cũng đã giải quyết xong rồi.”

Dạ Mệnh nhìn ra bên ngoài.

Hắc Thần giáo.

Giáo chủ Huyết Lãi, trên ngực và lưng đều có thể thấy vết thương rõ ràng.

Ông ta nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển từng hơi từng hơi. Nếu như nguyện ý cho ông ta thêm một cơ hội nữa, ông ta tuyệt đối sẽ không đối địch với Huyết Sát Các.

Ông ta ngẩng đầu nhìn bốn người đang bao vây lấy mình. Bốn tôn Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong!

Hơn nữa nghe lời trong miệng bọn họ nói ra, Huyết Lãi biết thêm rằng Hạo Hãn thương hội và Thiên Trúc tịch tự đã bị diệt! Bây giờ chỉ còn lại Hắc Thần giáo và phía liên minh tu sĩ.

Tất nhiên ông ta không biết liên minh tu sĩ cũng mới vừa bị Dạ Mệnh tiêu diệt.

“Bên phía các chủ đại nhân đã giải quyết xong, chúng ta cũng phải mau lên thôi.”

Thánh Thiên Đế bình tĩnh nói.

“Được.”

“Để bổn đế tới.”

Đông Tuyết Vân Tịch đạp về phía trước một cái.

Một đôi mắt lạnh như băng nhìn vào thân mình Huyết Lãi. Huyết Lãi tự biết khả năng còn sống của mình hoàn toàn là số không, ngắm nhìn bốn phía, do dự một hồi, cuối cùng đưa ra một quyết định to gan.

“Nếu như có thể kéo bốn Đại Đế cùng chôn theo ta, cũng coi như không tệ.”

Huyết Lãi chậm rãi đứng dậy.

Tay trái ông ta xuất hiện một bảo hạp hình vuông.

Bảo hạp mở ra, bên trong đó có một con sâu màu đen đang ngọ nguậy.

Trông con sâu cực kỳ quái dị.

Trừ cả người mọc đầy gai ra, trên da còn có hai chuỗi mắt, nhìn qua cực kỳ gớm ghiếc.

Huyết Lãi không nói hai lời, lập tức nuốt con sâu đen này vào trong miệng.

“Cùng chết đi!”

Huyết Lãi gầm lên.

Tay Đông Tuyết Vân Tịch cầm Nhật Nguyệt Luân Nguyên kiếm đã đưa một kiếm về phía trước. Kiếm khí ngất trời!

Huyết Lãi giơ hai tay lên.

Từng tia huyết khí ào ạt bắn ra xung quanh ông ta.

Chốc lát sau, trong bàn tay Huyết Lãi lại song song mở ra một đôi mắt cực kỳ gớm ghiếc. Một kiếm này của Đông Tuyết Vân Tịch cứ thế bị cản lại một cách khó hiểu.

“Cảm giác này, là tà ma ngoại giới ư... Nhưng mà cảm giác lại hơi khác.”

Đông Tuyết Vân Tịch nhíu mày lại, thấp giọng nói.

Trên gương mặt Huyết Lãi đã xuất hiện từng sợi gân màu máu to đùng, cặp mắt trợn trắng lên.

Trong mấy giây ngắn ngủi, vị giáo chủ Hắc Thần giáo này dường như đã hoàn toàn mất đi lý trí, miệng đang lẩm bẩm không ngừng:

“Giết giết giết...”

“Các ngươi đều phải... chết!”

Huyết Lãi vung hai tay lên.

Sau lưng gồ lên từng cục thịt lớn, cục thịt vỡ tan, từng cánh tay màu đỏ chui ra.

Bên ngoài những cánh tay này hoàn toàn được bắp thịt hợp lại tạo thành, cho nên trông cực kỳ ghê tởm.

Những cánh tay này có khả năng kéo dài vô hạn giống như cây cối.

Dưới sự khống chế của Huyết Lãi, một cánh tay cử động, nhào về phía bốn tôn Hợp Đạo Cảnh diên phong Đông Tuyết Vân Tịch.

Thánh Thiên Đế đang định ra tay, bên tai lại vang lên giọng nói của Đông Tuyết Vân Tịch.

“Giao cho bổn đế là được.”

Chân Đông Tuyết Vân Tịch đạp vào hư không, tiến về phía trước mấy bước.

Một luồng khí rét lạnh thoáng chốc bao phủ phạm vi vòng tròn xung quanh. Đông Tuyết Vân Tịch lạnh lùng thốt ra hai chữ.

“Đóng băng.”

Những sợi khí lạnh tràn ngập trong không khí kia ngưng tụ thành một mặt băng kính.

Một quả cầu băng hoa lệ trực tiếp hình thành trong chớp mắt.

Quả cầu băng rỗng ruột này bao phủ hai người Đông Tuyết Vân Tịch và Huyết Lãi bên trong.

Đám người Thánh Thiên Đế bị ngăn cách bên ngoài quả cầu băng.

Những bàn tay kia của Huyết Lãi quật mạnh vào tường băng, chỉ có thể phát ra âm thanh “ầm ầm”, ngay cả một vết rách cũng không đập ra được.