Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 782: Câm như hến




Bà lão và chúng trưởng lão Ngọc Tông Hoa mang vẻ mặt cứng ngắc khó coi.

“Tông chủ, và chư vị trưởng lão, đa tạ ý tốt của các vị, Ngọc Nhi cũng không muốn liên lụy đến tông môn nữa.”

Một cô gái vóc dáng cao gầy, dung mạo xuất chúng bước ra.

Lôi Thanh nhìn thấy đối phương, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng dâm tà.

“Vậy có phải tốt hơn không. Ngoan ngoãn trở thành tiểu thiếp của bổn công tử, sau này ngươi tuyệt đối sẽ không thiếu vinh hoa phú quý, hơn nữa ngay cả Ngọc Hoa Tông của ngươi ở đây cũng có thể được Thiên Cơ Các ta che chở, tránh khỏi sự dòm ngó của người khác.”

Nhìn tuyệt thế giai nhân trước mặt, Lôi Thanh liếm môi.

“Đi với bổn công tử thôi nào.”

Nữ đệ tử tên là Vân Ngọc khẽ gật đầu.

Đúng lúc nàng đến gần Lôi Thanh, thần sắc bình tĩnh trong đôi mắt biến đổi trong chớp mắt, một Tam Xích Thanh Phong xuất hiện.

“Súc sinh đi chết đi!”

Nàng lạnh lùng nói: “Thương Long Quán Vân!”

Tu vi Động Phủ Cảnh tam trọng thiên xuất hiện.

Lôi Thanh cũng bất ngờ không kịp đề phòng, không ngờ Vân Ngọc lại điên như thế. Hắn ta đang định sử dụng pháp bảo phòng ngự trong tay để tiến hành phòng ngự.

“Hừ, dám làm hại đệ tử Thiên Cơ Các của ta, muốn chết!”

Một tiếng hét phẫn nộ chứa đựng âm thanh sấm sét. Vân Ngọc mặt xám mày tro.

“Đại đế?”

Đùng!

Vân Ngọc bị một đợt sóng trùng kích vô cùng lớn đánh bay tới trên một mảng tường nham thạch. Mặt tường bắt đầu lõm xuống.

Lôi Thanh thấy trên giữa không trung đột nhiên xuất hiện tên trưởng lão của Thiên Cơ Các này chuẩn bị giải quyết Vân Ngọc, vội vàng nói: “Hứa trưởng lão đừng giết tiện tỳ này, để cho ta xử trí là được rồi.”

Tuy rằng Hứa trưởng lão nhíu mày nhưng vẫn thu linh khí lại.

Tuy rằng ông ta không thích loại tính cách phách lối ương bướng, mê gái ngập trời này của Lôi Thanh, nhưng hắn ta có tư chất cao, dẫn đến nội bộ của Thiên Cơ Các vô cùng coi trọng hắn, chính mình cũng chỉ có thể nghe theo hắn.

Thấy Hứa trưởng lão thu thuật pháp lại, Lôi Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Một mỹ nhân như thế cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn, hắn vẫn luyến tiếc thật sự. Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Ngọc té trên mặt đất cách đó không xa.

“Con tiện tỳ này vậy mà lại muốn giết ta, hừ, lát nữa ngươi sẽ phải ăn đủ, bản công tử sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là dở sống dở chết!”

Dường như Lôi Thanh nghĩ tới điều thú vị gì, nhếch miệng cười.

“Hứa trưởng lão, Ngọc Hoa tông này giao cho ông giải quyết đấy.”

“Ta muốn tiện tỳ này nhìn tông môn của mình bị diệt như thế nào.”

Hứa trưởng lão gật đầu một cái.

Tầm mắt lạnh như băng rơi vào trên thân hình của những bà lão kia. Lòng bà lão chấn động mạnh.

Bà cắn răng.

“Những thứ tà ác như Thiên Cơ Các các người sẽ bị trời phạt!”

Hai tay Hứa trưởng lão bấm niệm thần chú, một cái pháp ấn được triệu hồi ra.

Pháp ấn trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Ngọc Hoa tông lớn như vậy.

Hứa trưởng lão cười nhạo báng.

“Trời phạt? Thiên Cơ Các ta chính là trời phạt ở chỗ này.”

“Con kiến nên làm chuyện mà con kiến phải làm.”

“Phục tùng chính là lựa chọn duy nhất của các ngươi.”

Mắt thấy pháp ấn sắp biến toàn bộ Ngọc Hoa tông thành một bãi nát bấy. Một luồng gió mát khác thường thổi tới.

Hứa trưởng lão nhíu mày.

“Cảm giác này...”

Ông ta bất giác nhìn về phía bên trái.

Một mũi tên vượt qua hơn vạn dặm, phóng về hướng bên này. Mà phương hướng tấn công của mũi tên là chính mình! Hứa trưởng lão vội vã giải pháp ấn.

Bấm hai tay niệm thần chú, thi triển ra một công pháp phòng ngự.

“Hỗn độn vô cực, thần ngự lai nhân.”

Sức mạnh của mũi tên chính thức rơi vào trên người của ông ta.

Con ngươi của Hứa trưởng lão co rụt lại, lên tiếng hô lớn:

“Lực lượng này... Là Dung Đạo cảnh!”

Công pháp phòng ngự của ông ta lại dễ dàng bị mũi tên này xé mở.

Sức mạnh hung hãn mạnh mẽ đập vào trên người kẻ Nhập Đạo cảnh như ông ta. Thân thể của Hứa trưởng bay ra xa mấy vạn mét, rơi lên trên một dãy núi non trùng điệp.

Đất ở kính mười mấy dặm không hẹn mà cùng run lên một cái. Thấy một màn này, Lôi Thanh cũng há hốc mồm ra.

Hắn ta làm sao có thể từng thấy loại hình ảnh này?

Một vị Đại Đế Nhập Đạo cảnh, ở ngay trước mặt của hắn, bị một chiêu đánh bay.

Cộp cộp cộp.

Từng tiếng bước chân truyền đến. Mọi người thấy trên giữa không trung xa xa có một người chân đạp hư không, đi từng bước xuất hiện ở đây. Người tới mặc một bộ đồ đỏ.

Chính là Giang Vô Thành.

Tay phải Giang Vô Thành cầm hồ lô rượu, liên tục uống hai ngụm lớn.

Hắn nhếch miệng cười nói: “Phàm là tu sĩ Thiên Cơ Các, giết không tha!”

“Không cần giữ lại người sống.”

“Vâng!”

Chỉ thấy mấy bóng người xẹt qua từ phía sau Giang Vô Thành.

Những bóng người này đều lao về phía từng tu sĩ của Thiên Cơ Các ở chỗ này. Tốc độ cực nhanh, khiến người ta cảm thấy như một đàn quạ đen vụt qua cùng lúc. Lôi Thanh ngơ ngác nhìn chăm chú vào hình ảnh trên bầu trời.

Hắn ta vừa nghe được cái gì cơ? Tàn sát sạch tu sĩ của Thiên Cơ Các?