Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 746: Nhất kiếm giết vạn địch




Sắc mặt Mục Nguyên trở nên trắng bệch. Không ngờ Thánh Thiên Đế nói ra tay là ra tay, không hề cố kỵ chút nào. Ông ta tưởng rằng chí ít Thánh Thiên Đế sẽ cố kỵ Hạo Thiên Minh ở sau lưng mình. Nhưng sự phát triển của tình huống lại vượt ngoài dự liệu của Mục Nguyên.

“Các ngươi hãy đỡ nhát kiếm này cùng bổn tọa.”

Mục Nguyên quay đầu nói với đám tu sĩ của Hạo Thiên Minh ở sau lưng.

Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía ánh kiếm đang chém về phía này với tốc độ cực nhanh và quát lên: “Ma Viên Thế Tổ!”

Linh khí hình thành một Thông Thiên Pháp Tướng ở sau lưng Ma Nguyên Đại Đế Mục Nguyên này. Nhưng Pháp Tướng này của Ma Nguyên Đại Đế hơi kỳ dị. Nó là một pho tượng quái vật đầu vượn, thân người. Tay phải của Ma Viên Thế Tổ nắm một cây gậy sắt màu đen. Mặt nó hướng về phía nhát kiếm kia của Thánh Thiên Đế, sau đó vung gậy sắt lên.

Cùng lúc đó, toàn bộ tu sĩ của Hạo Thiên Minh cũng phát động công kích của mình. Ma Viên Thế Tổ dùng toàn lực vung gậy lên, cộng thêm công kích của rất nhiều Đại Đế và Thánh Cảnh, tuy thành công đỡ được nhát kiếm này của Hoàng Quyền Kiếm. Nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đỡ được mà thôi. Sau khi đỡ nhát kiếm này, Pháp Tướng của Mục Nguyên lập tức sụp đổ.

“Khụ!”

Ông ta không nhịn được phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Chết tiệt! Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong quá mạnh. Ta vốn không phải đối thủ của hắn ta.” Mục Nguyên nghẹn họng nhìn trân trối nói.

Cuối cùng, khi lựa chọn sống hay chết, Mục Nguyên đã lựa chọn bỏ qua việc công chiếm Trường Ca đại lục. Đôi mắt hốc hác của ông ta nhìn về phía Thánh Thiên Đế.

“Ta biết rồi. Hạo Thiên Minh sẽ không tranh đoạt nơi này với quý các nữa.”

“Toàn bộ Phá Vân Toa quay đầu rời đi.” Mục Nguyên giơ tay trái lên, quát lớn.

Tuy ông ta có thể thông báo cho nội bộ Hạo Thiên Minh, bảo phó minh chủ khác tới đây giúp mình thông qua Hạo Thiên Lệnh. Nhưng nếu làm như vậy thì bản thân Mục Nguyên và đám tu sĩ Ma Nguyên đại lục dưới trướng sẽ phải chịu tổn thất nặng nề. Ông ta không phải kẻ ngu.

Lúc đó, bản thân không chỉ bị tổn thân nặng nề mà công lao còn bị kẻ khác lấy mất. Nếu đã như vậy, chẳng bằng ông ta rút lui trước. Nếu có bị trách phạt thì Mục Nguyên vẫn có cách để bào chữa cho bản thân.

‘Hừ! Đợi sau này bổn tọa thành công đạt tới đỉnh phong, Huyết Sát Các của các ngươi sẽ phải trả giá gấp trăm lần nỗi nhục ngày hôm nay của ta.’ Mục Nguyên thầm nói trong lòng.

Lúc ông ta đang suy nghĩ về kế hoạch của bản thân thì có người thông báo.

“Phó minh chủ, bọn họ vẫn chưa mở trận pháp ra.”

Mục Nguyên nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ. Ông ta quay đầu nhìn về phía Thánh Thiên Đế.

“Các hạ có ý gì?”

“Ý gì? Bổn hoàng có nói thả các ngươi đi sao?” Thánh Thiên Đế nói.

Biểu cảm trên mặt Mục Nguyên hoàn toàn trở nên u ám.

“Bây giờ, các hạ định hoàn toàn trở mặt với Hạo Thiên Minh, muốn hai bên trở thành kẻ thù không chết không dừng?”

“Có thể nói như vậy.” Thánh Thiên Đế giơ Hoàng Quyền Kiếm lên.

Trên Trường Ca đại lục, một luồng Khí Vận Chi Lực màu vàng bị Thánh Thiên Đế tác động. Nó đang tập hợp tới Hoàng Quyền Kiếm trong tay Thánh Thiên Đế. Kiếm thế của Hoàng Quyền Kiếm tăng mạnh. Khí vận màu kim bọc trên thân kiếm màu trắng khiến nó biến thành màu vàng óng.

“Các ngươi đỡ được nhát kiếm này thì bổn hoàng sẽ cho các ngươi rời đi.” Thánh Thiên Đế nói.

Hắn ta vừa dứt lời, lập tức bổ một nhát kiếm từ trên xuống. Người trên Trường Ca đại lục đều nhìn thấy ở nơi xa có một cầu vồng màu vàng kim lóe lên. Mấy nghìn chiếc Phá Vân Toa, kể cả Mục Nguyên đều cảm thấy tuyệt vọng khi Thánh Thiên Đế chém nhát kiếm này. Bọn họ tuyệt vọng vì chẳng thể vùng vẫy được.

“Rào!”

Cuối cùng, mấy nghìn chiếc Phá Vân Toa, cộng với Mục Nguyên bị nổ tung trên bầu trời.

Phá Thiên tông ở xa cuối chân trời, Phá Thiên Tuyệt và một đám trưởng lão, đệ tử trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng phát sinh ở nơi xa.

“Quả nhiên Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong rất cường đại!”

Phá Thiên Tuyệt cảm thấy mười người như mình gộp lại cũng chẳng thể địch nổi nhát kiếm vừa rồi của Thánh Thiên Đế, chẳng có cách nào cả. Hợp Đạo Cảnh hậu kỳ và đỉnh phong chỉ cách nhau một cảnh giới nhỏ. Nhưng với tất cả Hợp Đạo Cảnh thì chênh lệch một cảnh giới này, có nói là chênh lệch một đại cảnh giới cũng chẳng quá đáng.

“Đây mới chỉ là một góc núi băng của Huyết Sát Các thôi. Nếu xét tới toàn bộ lực lượng của Huyết Sát Các thì sẽ mạnh tới đâu?”

Phá Thiên Tuyệt nuốt một ngụm nước bọt, hắn ta cảm thấy may mà lúc trước bản thân không lựa chọn sai.

‘Hy vọng Huyết Sát Các này không lật lọng.’ Hắn ta thầm nghĩ trong lòng.

Long Kiếm sơn trang, trang chủ Tào Hạo cũng có biểu cảm không khác gì so với Phá Thiên Tuyệt. Môi của hắn ta không tự chủ được khẽ run.