Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 716: Võ Chân bị diệt




Sắc mặt Võ Húc vàng như đất.

“Nói ra sợ bệ hạ không tin, người ra tay chính là một vị Đại Đế Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong.”

“Đại Đế Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong!”

Võ Húc kinh ngạc hô lên, Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong sao!

Cho tới nay, số lần mà cả Chiến Quốc đại lục này xuất hiện Đại Đế Hợp Đạo cảnh đỉnh phong có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng hiện tại những vị Đại Đế đó hầu như người qua đời kẻ tọa hóa, nơi đây đã không còn một vị Đại Đế Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong nào nữa.

“Vậy thì rốt cuộc là vị Đại Đế Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong này chui ra từ đâu thế?”

“Ngươi chắc chắn không nhìn lầm đấy chứ?”

Võ Húc không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

“Hoàn toàn chính xác, vị Đại Đế chỉ dùng hai ba chiêu đã giết chết Sát Lục Đại Đế.”

“Đầu cùng hồn phách đều không còn.”

Võ Húc đã hoàn toàn không biết phải làm gì nữa.

Ngay cả Sát Lục Đại Đế Diệp Thu Thành là vị mãnh tướng số một của Tiên Tần cũng bị giết chết, bây giờ Võ Chân thánh triều còn có thể lấy cái gì tới ngăn đây?

“Bệ, bệ hạ?”

Vị đại thần này thấy Võ Húc đột nhiên ngậm miệng không nói, không khỏi nơm nớp lo sợ hỏi một tiếng.

“Đại quân của Hạo Minh thánh triều thì sao?” Võ Húc trầm giọng nói.

“Bẩm bệ hạ, đại quân Hạo Minh thánh triều đã tới Tam Giang Trì.” Hắn ta hoàn toàn tuyệt vọng khi nghe thấy đại quân của họ đã đến gần như vậy.

Đây là ông trời muốn diệt Võ Chân thánh triều ta!

“Bây giờ còn thừa lại bao nhiêu binh lực?”

“Bẩm, bẩm bệ hạ, còn lại mười vạn binh lực cuối cùng đang canh giữ kinh thành Võ Chân.”

“Truyền lệnh...”

Võ Húc đang định liều chết một trận cuối cùng.

“Biết rõ nhất định sẽ thua còn muốn tự tìm chết, đây chính là Thánh Hoàng của Võ Chân thánh triều sao? Đúng là khiến người ta mở mang kiến thức mà.”

Võ Húc ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn.

Minh Vong với cơ thể vong linh bước vào nơi này, nhìn về phía Võ Húc với ánh mắt khinh thường.

Nhìn thấy dáng vẻ của Minh Vong, trong lòng Võ Húc cùng vị đại thần kia đều kinh ngạc một chút.

Nhưng ngay sau đó trên khuôn mặt hắn ta hiện lên vẻ tức giận.

“Ngươi là ai?”

“Dám tự tiện xông vào địa bàn của bổn Thánh Hoàng, trẫm thấy ngươi mới là kẻ tự tìm đường chết! Huống chi, ta làm chuyện gì còn cần đến lượt ngươi chỉ trỏ nhận xét sao?”

Minh Vong không trả lời, ngược lại tay phải mở ra, một hồn phách màu lam nhạt xuất hiện. Hơn nữa còn mơ hồ có thể nhìn thấy một gương mặt người trên hồn thể đó.

Nhìn thấy gương mặt kia, Võ Húc chợt sợ hãi thay đổi sắc mặt.

“Diệp Thu Thành!”

Tay phải Minh Vong dùng sức niết mạnh.

Một sợi tàn hồn cuối cùng của Diệp Thu Thành cứ thế tan biến.

Võ Húc đã đoán ra được thân phận của Minh Vong: “Ngươi chính là vị Đại Đế Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong kia?”

Tuy rằng hắn ta không trả lời, nhưng khí lạnh âm u ngập tràn khắp hoàng cung đã nói ra đáp án cho vị Thánh Hoàng này rồi.

Sắc mặt Võ Húc trắng nhợt một mảnh.

Mặc dù cơ thể hắn đang run rẩy dữ dội, nhưng vẫn cố nhịn nói: “Thiên Kế thánh hoàng chắc chắn không thể có một cường giả bậc này như các hạ, rốt cuộc các ngươi là thế lực phương nào?”

Thiên Kế thánh triều có một vị Hợp Đạo Cảnh trung kỳ, vốn đã khiến hắn ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bây giờ lại chui ra thêm một vị Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong.

Dù nghĩ thế nào hắn ta cũng vẫn cảm thấy không hợp lý, Thiên Kế thánh triều hoàn toàn không có căn cơ cùng với thực lực để bồi dưỡng ra một vị Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong. Huống chi dáng vẻ này của Minh Vong căn bản không phải là con người.

Minh Vong lười phải tốn nước bọt với loại người sắp chết này, xoay chuyển ý niệm.

Khí tức của Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong che trời lấp đất, đè ép về phía Võ Húc.

Võ Húc đường đường là một Dung Đạo Cảnh hậu kỳ, khoảnh khắc hắn ta cảm nhận được uy lực khí tức của Minh Vong lập tức mặt đỏ tai hồng.

Trên tay hắn ta cầm một pháp bảo cực phẩm đế giai tổ truyền của hoàng thất.

“Ha ha, trẫm phải thừa nhận Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong rất mạnh, nhưng nếu trước khi chết có thể dẫn theo một vị Hợp Đạo Cảnh như vậy chôn cùng cũng đủ rồi.”

Võ Húc điên cuồng không nói hai lời, lập tức muốn nổ tung pháp bảo này.

Minh Vong thấy vậy, hoàn toàn không hề ngăn lại, lúc pháp bảo nổ tung, cơ thể hắn ta biến thành hư ảo.

Ý cười điên cuồng trên mặt Võ Húc cũng trở nên cứng đờ.

“Rõ ràng không gian đã bị khóa chặt, tại sao ngươi vẫn có thể...”

Nháy mắt Minh Vong đã biến mất không thấy, tại chỗ chỉ còn lại Võ Húc cùng với vị đại thần với vẻ mặt đầy hoảng sợ đang đứng bên cạnh.

Dù nghĩ thế nào ông ta cũng không ngờ tới, lần bẩm báo tin tức ngày hôm nay, lại sẽ là ngày mình mất mạng tại đây.

‘Ầm!’

Một tiếng nổ xưa nay chưa từng có vang lên, uy lực bao trùm cả kinh thành Võ Chân. Pháp bảo cực phẩm đế giai thật xứng với tên gọi, hết thảy mọi thứ trong phạm vi mấy vạn dặm trực tiếp bị san thành bình địa.