Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 709: Rối hiển thần uy!




"Khí tức này là… Hợp Đạo Cảnh!"

Sau khi nhìn ra tu vi Võ Uyên, mặt Cao Diệu cứng đờ.

Võ Uyên vừa xuất hiện không lâu, một ánh sáng xanh biếc nhanh chóng lướt tới bên này.

"Lại một đại năng Hợp Đạo Cảnh nữa!"

Cao Diệu vừa thấy Thánh Thanh Đại Đế Võ Thanh thì đồng tử co rụt lại. Tuy hắn từng đoán Võ Chân Thánh Triều có thể có Đại Đế Hợp Đạo Cảnh. Nhưng trăm triệu không ngờ có những hai người!

"Không xong rồi…" Tâm tình Cao Diệu rất trầm trọng.

Tu vi hắn mới đạt tới Dung Đạo Cảnh hậu kỳ mà thôi, hoàn toàn không phải đối thủ của bất cứ Đại Đế nào trong hai người kia. Tuy rằng nhân số bên bọn họ áp đảo, nhưng một đại năng Hợp Đạo Cảnh không phải là việc số lượng chồng chất lên có thể đối kháng.

"Mấy Dung Đạo Cảnh và Nhập Đạo Cảnh, cộng thêm mấy trăm vạn sâu kiến là có thể đánh Võ Chân Thánh Triều ta thành cái dạng này ư? Nực cười!"

Võ Uyên nhịn không được lại cười lạnh.

Võ Chân Thánh Triều của lão năm xưa cường đại nhường nào. Mới qua mấy ngàn năm mà thôi, giờ đã thành dáng vẻ thế này.

"Hừ, một đám sâu kiến Thiên Kế Thánh Triều, để bản đế ban cho các ngươi cái chết đi!"

Võ Uyên vươn tay trái rút trường đao đeo bên hông ra.

"Hồn Nhiên!" Võ Uyên quát.

Thân đao pháp bảo Đế giai thượng phẩm trên tay lão dấy lên từng luồng u hỏa.

Lão vung tay trái lên, một đạo đao khí hình bán nguyệt dài tới mấy ngàn thước bổ về phía Cao Diệu và đại quân.

"Còn thỉnh chư vị theo bản tướng…”

Cao Diệu quay đầu nói, hắn vừa định liên hợp mọi người chống đỡ một kích này thì Bàng Vân nhắm nghiền mắt chưa từng ra tay ở một bên chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Võ Uyên,

"Hừ." Bàng Vân cười khẽ.

"Ảnh Khôi."

"Rốt cuộc thì đây là…"

Cao Diệu ngạc nhiên phát hiện, cái bóng sau lưng Bàng Vân bỗng nhiên xuất hiện một người.

Người kia một thân giáp đen, thân hình khôi ngô cao lớn, nhưng do đeo một chiếc mặt nạ nên không thấy rõ dung mạo.

Kẻ bị Bàng Vân xưng là Ảnh Khôi này đương nhiên là một con rối dưới tay Bàng Vân mà thôi

Ảnh Khôi đứng tới trước mặt Bàng Vân, nhìn về phía đao khí bán nguyệt của Võ Uyên đang lao tới, không nói một tiếng giơ tay bấm quyết niệm chú.

Xoát!

Một tiếng trượt vang dội phát ra.

Cao Diệu và các tướng sĩ đều phát hiện cái bóng của mình ở sau lưng đồng loạt toát ra một đạo bóng đen.

Hơn trăm vạn ánh sáng đen bắn tới lòng bàn tay phải của Ảnh Khôi. Một quả cầu đen hình thành tại chỗ.

Ảnh Khôi tung quả cầu đen về phía trước, trong lúc hắc cầu bay ra, vài tòa tường ảnh màu đen kiên quyết ngoi lên, hình thành một bức thành lũy cứng rắn như sắt thép bao bọc lấy đại quân bên này, chặn lại công kích hung mãnh kia.

"Bị chặn?"

Võ Uyên thấy Đại Đế thần bí chui ra từ cái bóng này có thể chặn lại công kích của mình thì không tin tưởng nổi:

"Vậy thử chiêu này xem sao!"

U hỏa sau lưng Võ Uyên hình thành một đôi cánh chim. Cánh chim vỗ mạnh, cùng lúc đó, Võ Uyên huy động pháp bảo Đế giai thượng phẩm trong tay.

Một công kích còn mạnh hơn một đao lúc trước thi triển ra, Ảnh Khôi phất tay phải, một màn thần kỳ lại phát sinh.

Ảnh tường tựa như một con tò he, tự do vặn vẹo.

Ảnh tường vừa rồi còn là dáng vẻ sắt thép cứng rắn nháy mắt biến thành một thanh trường thương khổng lồ. Ảnh thương dài kinh người, ước chừng dài tới vạn thước.

Ảnh Khôi thoáng động ý niệm, ném ra trường thương. Ảnh thương tựa như mũi tên cỡ lớn điên cuồng lao tới.

Cao Diện ở bên dưới quan vọng trận đại chiến kinh thiên này không nhịn được há hốc miệng. Hắn ta nghẹn họng trân trối nhìn theo Ảnh Khôi chui ra từ cái bóng của Bàng Vân.

Thực lực này, ít nhất cũng là Hợp Đạo Cảnh sơ kỳ đi!

Chỉ thấy Ảnh Thương không chỉ phá khai đao khí mạnh mẽ kia, còn không ngừng lao thẳng tới phía Võ Uyên giữa không trung! Uy lực kinh người.

Võ Uyên vội vàng quát: "Thất Trọng Thiên Cương Biến."

Một thần nhân ngưng tụ xung quanh để bảo vệ lão ta.

Rầm!

Võ Uyên cắn răng.

Cuối cùng hao hết sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng chặn một kích này.

"Rốt cuộc đây là cái gì?"

Võ Uyên vốn cho rằng có thể nhẹ nhõm giải quyết đám người lúc này vẻ mặt khó coi vô cùng, ánh mắt dừng trên người Ảnh Khôi.

Lão ta cẩn thận quan sát một hồi.

Đủ loại hành vi của Ảnh Khôi này tựa như một khúc gỗ không có sinh mệnh vậy.

"Thiên Kế Thánh Triều có lá bài tẩy như vậy từ bao giờ vậy?"

Võ Uyên chợt lắc đầu.

"Bên phía Thánh Thanh thái thượng hoàng có lẽ cũng gần hoàn thành rồi."

Thánh Thanh Đại Đế Võ Thanh từ lúc bắt đầu đến giờ chưa ra tay cũng không nói gì. Lão ta đứng giữa hư không, khép hờ hai mắt, bấm tay thi triển thần chú.

Lúc này, Võ Thanh chợt mở bừng mắt.

Vầng sáng xanh biếc trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

"Thất Thú Đạp Thiên Ca!"

Theo âm vọng vang dội như sấm từ Võ Thanh truyền ra, bốn phương tám hướng trên không trung chợt lần lượt xuất hiện bảy lá cờ màu cam vàng.