Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 674: Ngự Kiếm tông bất khuất




Tóc mai Vệ Thạch màu muối tiêu, đáy mắt bình tĩnh, nói:

"Từ ba ngàn năm trước đến nay, Ngự Kiếm tông chưa bao giờ thần phục bất kỳ thế lực nào, hôm nay cũng vậy!"

Nghe được câu nói kiên định của Vệ Thạch, trưởng lão nội môn Kim Ô cung - Ôn Vũ Hầu vuốt râu cười lạnh:

"Được thôi!"

"Đã vậy, Kim Ô cung thành toàn cho các ngươi. Ra tay đi!"

Vừa dứt lời, từng tên tu sĩ hiện lên trước mặt Vệ Thạch.

Có tu sĩ đến từ Kim Ô cung, nhưng đa số lại là trưởng lão từ các thế lực khác. Có thể thấy bọn họ đều trở thành chó săn cho Kim Ô cung rồi.

"Vệ tông chủ, đừng trách bọn ta không nói tình cảm ngày xưa nhé, ai bảo ông ngang bướng như vậy chứ?"

Một trưởng lão tông khác quen biết Vệ Thạch lắc đầu.

Ngay sau đó, hai mắt ông ta chuyển sắc bén, tu vi Nhập Đạo Cảnh đỉnh phong bùng nổ.

Vô số công kích tựa như đại bác, bay thẳng về phía Ngự Kiếm tông sơn môn. Đại trận hộ tông bên ngoài Ngự Kiếm tông cùng lúc được khởi động.

Trong trận, từng đạo kiếm khí mạnh mẽ phản đánh những công kích kia, tình huống khủng bố vô cùng.

Vạn dặm mây trắng đã tán loạn.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, để bổn trưởng lão khiến các ngươi mở mang tầm mắt, cho các ngươi biết mình đã đưa ra quyết định ngu xuẩn cỡ nào."

Ôn Vũ Hầu nói.

Tu vi Dung Đạo Cảnh sơ kỳ lập tức hiện ra.

Ước chừng tám cường giả Đại Đế, bao gồm cả Ôn Vũ Hầu ngông nghênh phát động tấn công với Ngự Kiếm tông.

Sau lưng Vệ Thạch, ba vị trưởng lão Đại Đế của Ngự Kiếm tông cũng đồng loạt xông lên.

"Ba Nhập Đạo Cảnh, cộng thêm một Dung Đạo Cảnh sơ kỳ là ngươi thì có thể gây lên sóng gió gì cơ chứ." Có Đại Đế khinh thường nói.

Bọn họ cảm thấy hành động của Vệ Thạch chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.

Vệ Thạch nhìn về phía ba Đại Đế bên cạnh:

"Các vị có hối hận không?"

"Không hề oán hận." Ba trưởng lão Đại Đế đồng thanh.

"Tốt lắm!" Hai tay Vệ Thạch bắt đấu bấm pháp quyết.

"Kiếm Trượng Thiên Địa!"

Mấy ngàn thanh phi kiếm trong Ngự Kiếm tông như cảm ứng được cái gì, thân kiếm rung lên, đồng thời bay tới vây xung quanh Vệ Thạch.

Ngàn vạn phi kiếm tụ lại một chỗ tựa như một cơn hồng thủy sắt thép mãnh liệt vậy.

"Đã đột phá đến Dung Đạo Cảnh trung kỳ?"

Ôn Vũ Hầu hơi ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó đã chuyển thành giễu cợt.

"Dung Đạo Cảnh trung kỳ thì thế nào, tình huống hôm nay, trừ khi có Hợp Đạo Cảnh nhúng tay, bằng không Ngự Kiếm tông ngươi tuyệt đối không có phần thắng!"

Chiến đấu vô cùng kịch liệt. Song phương cũng toàn lực ứng phó.

Bởi vì Ngự Kiếm tông có một tòa đại trận hộ sơn Đế giai trung phẩm phòng thủ, tạm thời xem như ổn định.

Nhưng lòng Vệ Thạch hiểu rõ, Đại Đế Kim Ô cung phái tới tuyệt đối không chỉ có tám người trước mặt, viện quân sẽ nhanh chóng đuổi tới thôi.

Cứ tiếp tục như vậy, đại trận sớm muộn sẽ phá.

Mà một khi đại trận hộ sơn phá, cũng là ngày Ngự Kiếm tông tận diệt.

Vệ Thạch vừa lao về phía mấy Đại Đế đối diện, vừa phân thần cảnh báo các đệ tử trong môn.

Thừa dịp bây giờ tông môn còn có dư lực chống cự, chúng đệ tử mau chóng thông qua truyền tống trận tông môn chuẩn bị trước đó chạy thoát. Nhưng mà…

"Tông chủ đại nhân, chúng đệ tử sinh là người Ngự Kiếm tông, chết cũng là ma Ngự Kiếm tông!"

Trên dưới Ngự Kiếm tông không một ai muốn chạy trốn.

Lại qua nửa khắc.

Đúng như Vệ Thạch phỏng đoán.

Viện quân của Kim Ô cung đã đến rồi.

Lần này lại có năm Đại Đế tiến tới, ngoài ra còn có mấy chục tu sĩ Thánh Cảnh.

"Đáng chết!" Vệ Thạch cắn răng, sắc mặt khó coi.

Cuối cùng trận đại chiến này kéo dài một giờ, kết quả chính là Ngự Kiếm tông bị diệt.

Tông chủ Vệ Thạch và chư vị trưởng lão Ngự Kiếm tông thân tiêu đạo vẫn. Còn số đệ tử trong Ngự Kiếm tông cũng đã chết một mảng lớn.

Chỉ còn dư lại mấy chục người cuối cùng.

"Đừng giết bọn họ, tư chất bọn họ rất tốt, chỉ cần đào tạo là có khả năng thăng lên Thánh Cảnh."

Ôn Vũ Hầu truyền âm với một người.

"Ôn trưởng lão, ngài chắc chắn bọn họ có thể để Kim Ô cung sử dụng sao?"

Người nọ liếc mắt nhìn những đệ tử còn sống sót của Ngự Kiếm tông.

"Ánh mắt bọn họ đều kiên cường bất khuất không sợ chết."

"Yên tâm, Kim Ô cung không thiếu biện pháp tẩy não, chỉ cần xóa sạch ký ức của bọn họ, tùy tiện sửa một chút là xong." Ôn Vũ Hầu nhún vai.

"Chuyện còn lại giao cho ngươi, bổn trưởng lão đi trước một bước."

Ngay khi đám trưởng lão chuẩn bị rời khỏi di chỉ Ngự Kiếm tông này…

"Thật náo nhiệt, không biết có hứng thú để bổn cô nương gia nhập một chút không?"

Một tiếng cười vang lên bốn phía.

Ôn Vũ Hầu nheo mắt lại.

Một bóng dáng nhỏ xinh xuất hiện bên phải ông ta.

Chu Linh trợn tròn cặp mắt to của mình, tươi cười nói:

"Thì ra chỉ là một Nhập Đạo Cảnh đỉnh phong." Sau khi nhìn thấu tu vi Chu Linh, đáy lòng cảnh giác của Ôn Vũ Hầu cũng thả lỏng.