Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 665: Đánh bất ngờ Dục Ma tông (2)




“Làm sao có thể, Ma Vương Pháp Tướng thứ chín của ta làm sao có thể dễ dàng bị kẻ địch phá vỡ như vậy?”

Trong mắt vị hộ pháp Cổ Cao của Dục Ma tông này tựa như mang theo thần tình khó có thể tin nổi.

Ý niệm Mạc Sách khẽ động.

Phía sau Cổ Cao xuất hiện một quân cờ đen. Quân cờ này hạ xuống bàn cờ, hóa thành một thanh lợi kiếm đen nhánh tựa như cái bóng.

Kiếm đen trực tiếp đâm xuyên qua ngực Cổ Cao…

Miệng phun ra máu tươi.

“Ngươi.”

Thân thể từ trên trời cao rơi thẳng xuống mặt đất.

“Thời gian đã đến, vậy thì bắt đầu ra tay đi.”

Giang Vô Thành giơ tay phải lên.

Sát thủ hàng chữ Địa sau lưng ùn ùn kéo tới, đánh về phía các đệ tử và trưởng lão của Dục Ma tông. Huyết dịch giống như trăm hoa đua nở, không ngừng xuất hiện khắp nơi tại Dục Ma tông.

“Huyết Sát Các các ngươi ức hiếp người khác quá đáng, thật sự cho rằng bổn tông chủ không tồn tại sao?”

Phong Lương Triết tung người đánh ra, ông ta xuất hiện giữa không trung.

Cơn thịnh nộ xuất hiện trong mắt Phong Lương Triết như có thù giết cha vậy.

“Một tên Hợp Đạo Cảnh sơ kỳ.”

Mạc Sách vừa nhìn đã thấu được tu vi của Phong Lương Triết.

Phong Lương Triết cũng đoán được tu vi thật sự của Mạc Sách rất có thể cũng là Hợp Đạo Cảnh.

“Một tên? Vậy tên còn lại đâu?”

Trên tay trái của Phong Lương Triết xuất hiện một tấm lệnh bài.

Phong Lương Triết rót hết tà khí của bản thân vào lệnh bài.

Ngọn núi Danh Nhật Ma Tổ lớn nhất Dục Ma tông bắt đầu rung động.

“Là người phương nào dám xông tới Dục Ma tông của ta? Lá gan thật lớn.”

Từ trên đỉnh núi cao, một thanh niên tóc tím đi ra ngoài.

Thanh niên này có đôi mắt đen, giống như vực sâu, hai tay áo rộng bay phần phật.

Vị này chính là thái thượng lão tổ của Dục Ma tông trước kia.

Có Đại Đế Hợp Đạo Cảnh danh xưng là Thâm Uyên Đại Đế đi tới bên cạnh Phong Lương Triết.

“Bái kiến lão tổ.”

Phong Lương Triết chào Thâm Uyên Đại Đế.

Thâm Uyên Đại Đế chính là vị lão tổ duy nhất còn sống tới nay của Dục Ma tông, nói là người lớn nhất trong Dục Ma tông cũng không quá đáng.

Thâm Uyên Đại Đế liếc nhìn đám người Mạc Sách, lại nhìn hoàn cảnh chém giết lẫn nhau bên dưới.

Lão ta nheo mắt lại, cũng không vội vã ra tay mà nói: “Nhìn từ khí tức, chư vị hẳn không phải người của Bá Nguyên đại lục ta, không hiểu tại sao lại xâm chiếm Dục Ma tông ta?”

Mạch Sách cười đáp: “Giết người phóng hỏa mà cũng cần lí do sao? Giống như đám tà tu các ngươi vậy.”

Ha ha, cũng như thế.

“Cũng được, nếu đã xuất quan trước thời hạn, vậy thì giết mấy người để hoạt động gân cốt đi.”

Thâm Uyên Đại Đế truyền âm cho Phong Lương Triết: “Giao người này cho ta, đám còn lại giao cho ngươi.”

“Dạ, lão tổ.”

Phong Lương Triết gật đầu.

Trận đại chiến có một không hai này rất nhanh đã đánh. Tạm thời không nói đến phía Phong Lương Triết, chỉ đề cập đến phía Thâm Uyên Đại Đế.

Thâm Uyên Đại Đế vừa rồi còn ăn nói ngông cuồng, mới vừa đánh với Mạc Sách không bao lâu, nụ cười trên mặt đã thu lại rồi.

Thay vào đó là vẻ nghiêm túc, còn có chút ít sợ hãi.

Vốn dĩ lão ta cho rằng tu vi của Mạc Sách cũng như mình, đều là Hợp Đạo Cảnh trung kỳ. Nhưng bây giờ, sau khi giao chiến, lão ta mới giật mình phát hiện tu vi thật sự của đối phương không đề đơn giản như lão tưởng tượng.

Đối mặt với sự công kích vừa nhanh vừa mạnh của Thâm Uyên Đại Đế, Mạc Sách vẫn có thể ung dung chặn lại. Mỗi lần Thâm Uyên Đại Đế xuất chiêu, Mạc Sách đều có thể dễ dàng chọn ra hai viên cờ trắng trên bàn cờ để hóa giải đợt công kích của lão ta.

Thâm Uyên Đại Đế cúi đầu nhìn, trên không trung hiện ra từng đường ngang dọc.

“Chỉ cần phá vỡ thứ quỷ quái này, có lẽ hắn ta sẽ không thể tiếp tục gọi ra những quân cờ trắng kia nữa.”

Thâm Uyên Đại Đế thầm nói.

“Hỗn Ma thương!”

Một món pháp bảo Đế giai trung phẩm xuất hiện trên tay Thâm Uyên Đại Đế. Mũi thương có tà diễm màu tím bao quanh, đâm thẳng vào bàn cờ.

Bùm!

“Không vỡ?”

Thâm Uyên Đại Đế tự hỏi.

Phát hiện trường thương của mình vừa rơi xuống, làm thế nào cũng không thể phá vỡ bàn cờ của Mạc Sách.

Bên kia, Mạc Sách thay đổi suy nghĩ.

Bốn phương Đông – Tây – Nam – Bắc đều xuất hiện một viên cờ đen. Bốn viên cờ đen ấy lại hóa thành bốn thanh kiếm đen.

Thâm Uyên Đại Đế quát lên: “Ma Liêu Thương Pháp!”

Hỗn Ma thương huy động, sau một phen chiến đấu kịch liệt, mới miễn cưỡng chống đỡ được bốn thanh kiếm đen kia.

Nhưng không đợi lão ta thở phào một hơi.

Trước sau trái phải, bốn phía đều xuất hiện một viên cờ trắng và một viên cờ đen.

Hiển nhiên Mạc Sách không muốn cho đối phương cơ hội nghỉ ngơi, lựa chọn thừa thắng truy kích.

“Đáng ghét, tiếp tục như vậy thì sẽ luôn rơi vào bị động, căn bản không phải cách hay, phải tìm một đường đột phá mới được.”