Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 593: Cuộc săn lùng chính thức được bắt đầu!




“Hừ, ta lúc đó tốt bụng cho ngươi vào ngoại môn của Kiếm Đạo môn, không ngờ ngươi không những không muốn tiến bộ, mà còn gây chuyện cho ta hết lần này đến lần khác.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Thiếu niên nghe thấy giọng nói rất đỗi quen thuộc trong giấc mơ này. Đôi mắt hiện lên những tia máu, hắn ta lập tức quay lại.

Còn hai đệ tử nội môn ở sau lưng thiếu niên khi nhìn thấy Kiếm Tinh Thần bước ra khỏi hư không cách đó không xa, đều lập tức dừng lại và chắp tay nói: “Bái kiến Phó môn chủ.”

“Ừm.” Kiếm Tinh Thần gật đầu rồi nhìn sang hai người: “Hai ngươi lui xuống trước đi, để ta giải quyết nó.”

“Vâng.” Hai đệ tử nội môn đưa mắt nhìn nhau một cái rồi xoay người rời khỏi.

Kiếm Tinh Thần ý niệm chuyển động khiến cho thiếu niên và chính mình dịch chuyển đến một đại điện nào đó.

Sau khi đến nơi xa lạ này thì thiếu niên có tên Kiếm Hoàn nhận thấy mình đột nhiên có thể cử động. Hắn ta lập tức nhìn chằm chằm vào cái tên từ con bỏ vợ ở trước mặt mình. Kiếm Tinh Thần cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của đối phương.

Lão ta nhắm mắt làm ngơ.

Lão ta chậm rãi nói: “Ta cho ngươi một cơ hội có thể vào thẳng ngoại môn của Kiếm Đạo môn mà ngươi lại nhiều lần không biết quý trọng.”

“Ta mới không cần cơ hội tu luyện gì đó, sở dĩ ta gia nhập vào đây là chính muốn hỏi ông một câu.” Kiếm Hoàn lạnh lùng nói.

“Chuyện gì?”

“Ông có hối hận khi từ con bỏ vợ vào lúc đó không?”

Kiếm Tinh Thần mặt vô cảm.

“Con đường tu luyện vốn là đi ngược lại với ý trời, ta không hề hối hận về việc làm lúc đó.”

“Được! Cuối cùng ta cũng hiểu được ông là một người gì, thật uổng công nương của ta vẫn còn lẩm bẩm tên của ông trước khi qua đời.” Kiếm Hoàn tức giận nói: “Hôm nay ta sẽ trả lệnh bài lại cho ông.”

Hắn ta ném tấm lệnh bài Kiếm Đạo môn ngoại môn của mình về phía Kiếm Tinh Thần. Dứt lời, hắn ta xoay người muốn rời đi.

“Đợi đã.”

Lời nói của Kiếm Tinh Thần khiến cho Kiếm Hoàn không khỏi dừng lại. Hắn ta quay đầu lại vốn tưởng Kiếm Tinh Thần còn muốn nói gì đó. Một đòn tấn công rơi vào bụng của hắn ta.

Kiếm Hoàn không kịp đề phòng, dáng người văng ra xa hàng chục mét. Ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hai mắt sững sờ thất thần nhìn Kiếm Tinh Thần.

Hắn ta không bao giờ ngờ rằng cha ruột của mình lại tàn nhẫn đến vậy!

Còn Kiếm Tinh Thần thì thu lòng bàn tay phải đã ra tay lại, bình thản nói: “Ngươi đã tu luyện pháp môn của Kiếm Đạo môn, vì không muốn trở thành đệ tử của Kiếm Đạo môn thì ngươi để công pháp lại, kẻo đến lúc đó cho những người nào đó học được.”

Kiếm Hoàn loạng choạng đứng dậy.

Tay phải lau vết máu nơi khoé miệng, không lên tiếng. Khập khiễng bước ra ngoài.

Dõi theo bóng lưng dần đi xa của Kiếm Hoàn.

“Kiếm vệ.” Kiếm Tinh Thần nói.

“Có thuộc hạ.”

Một nam tử bí ẩn trong áo bào màu bạc xuất hiện, sau lưng có vác một thanh kiếm lớn.

“Sau khi nó ra khỏi Kiếm Đạo môn thì tìm cơ hội giết chết nó, hãy nhớ, nhất định phải giải quyết sạch sẽ.”

Nghe lời nói khiến người ta sởn gai ốc này, tên kiếm vệ này gật đầu nói: “Vâng!”

Quay về phía bên đây.

Kiếm Hoàn hai mắt có phần thất thần. Hắn ta nghiến chặt răng.

Sau khi hắn ta đi đến lối vào của ngoại môn Kiếm Đạo môn thì trong tay hắn ta xuất hiện một tấm lệnh bài màu đồng thau.

“Ta sẵn lòng dùng di vật của mẫu thân để hoán đổi, hy vọng Huyết Sát Các các ngươi có thể nói được làm được.”

“Ngươi hãy yên tâm.”

Bên tai của Kiếm Hoàn vang lên một giọng nói.

Sau khi Kiếm Hoàn rời khỏi sơn môn Kiếm Đạo môn, đi tới mấy ngàn thước về phía trước lại chợt cảm thấy được sau lưng truyền tới cảm giác rợn tóc gáy.

Hắn ta theo phản xạ quay phắt lại, thấy một nam tử khoác ngân bào đã theo sau lưng mình từ lúc nào.

Kiếm Hoàn giật thót, sau đó nở nụ cười tự giễu: “Là tên khốn Kiếm Tinh Thần phái ngươi tới đúng không?”

Hắn ta dùng một câu vạch trần kẻ đứng sau màn.

Kiếm Vệ cười khẽ: “Ngươi rất thông minh, đáng tiếc Phó tông chủ không thích người thông minh như ngươi.”

“Ha ha ha.” Kiếm Hoàn cười phá lên, trong mắt xuất hiện tia giải thoát.

Hắn buông thõng hai tay,

“Giết đi, dù sao ta cũng không có gì lưu luyến trên thế giới này.”

Kiếm Hoàn rất rõ, tu vi người trước mặt cao hơn mình rất nhiều. Hắn ta muốn chạy trốn cũng không trốn thoát, chẳng qua là lãng phí thời gian vô ích thôi.

Nếu đằng nào cũng là chết, không bằng chết sớm siêu sinh sớm.

“Kẻ thức thời tức trang tuấn kiệt, yên tâm, ta sẽ dành riêng cho ngươi một cái chết thống khoái.” Kiếm Vệ nói.

Ngay sau đó, hắn ta vươn tay phải rút thanh kiếm sau lưng ra. Ánh mắt híp lại:

“Vĩnh biệt!”

Khoảnh khắc thanh kiếm chém xuống, một đạo kiếm quang còn nhanh hơn tốc độ rút kiếm của Kiếm Vệ vài lần rơi vào trên người hắn ta.