Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 592: Uy lực của Tru Đạo Trận (2)




“Thái Thượng trưởng lão, đây là có ý gì?” Môn chủ Mạch Vạn hơi bối rối.

“Bổn trưởng lão vừa nãy đã xem qua, cái tên Trần Vu đó chạy đến địa bàn của Đại Đế Hợp Đạo đỉnh phong nên bị giết chết cũng là đáng đời!”

Khi nghe thấy từ ‘Hợp Đạo đỉnh phong’ này thì Mạch Vạn lập tức nhớ đến Thông Thiên Pháp Tướng đầu đội trời chân đạp đất cách đây không lâu. Kể từ khi Thánh Thiên Đế thi triển khí tức khiến tất cả mọi người tuyệt vọng thì không còn ai dám có ý định với mảng Quần Phong đó nữa.

Suy cho cùng thì những người bước vào Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong ở Đế giới nhất trọng hiện nay, ngoài trừ mấy lão già luôn bế quan ra thì không còn ai đạt đến cảnh giới này nữa.

Vì vậy tất cả mọi người đều rất rõ, sau khi một Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong mới xuất hiện thì sẽ có ảnh hưởng lớn như thế nào với Tân Đại Lục này.

“Trần lão tổ thực sự đã…” Mạch Vạn nhất thời dường như vẫn không thể tin được.

“Bổn trưởng lão vừa nãy đã dùng Thiên Nhãn Chi Thuật xem qua, cái tên Trần Vu này thực sự đã bước vào vùng bảo địa Quần Phong đó, hơn nữa trong lúc hấp hối cũng từng truyền âm cho bổn trưởng lão, chẳng qua là bổn trưởng lão mặc kệ ông ta mà thôi. Cái tên này đã muốn tìm đến cái chết rồi thì đừng kéo Trấn Sơn môn ta đi cùng.”

Li Sầu Đại Đế lộ ra ánh mắt lo lắng.

Sở dĩ ông ta hiện giờ yêu cầu Mạch Vạn làm như vậy chính là vì không thể đoán chính xác được tính khí của Đại Đế Hợp Đạo đỉnh phong bí ẩn đó. Nếu hắn ta đến Trấn Sơn môn trả thù, đừng nói là một mình ông ta, cho dù là cả Trấn Sơn môn hợp lực cũng chỉ có một con đường chết.

Dù sao thì ông ta thực sự quá biết rõ uy lực của một Hợp Đạo đỉnh phong hoàn toàn không phải là thứ mà một Dung Đạo trung kỳ nhỏ bé như mình có thể chống đỡ được.

“Ôi, hy vọng mọi thứ đừng phát triển theo hướng xấu nhất, nếu không thì vẫn còn có thể xoay chuyển được.” Li Sầu Đại Đế lắc đầu, vuốt râu thở dài.

Khi rất nhiều Đại Đế ở Tân Đại Lục này cảm thấy khó chịu vì sự tồn tại của Thánh Thiên Đế thì ở một bên của Đế giới nhất trọng.

Hiện giờ bởi vì lão tổ Đại Đế của các thế lực lớn đều đi đến tranh đoạt cơ duyên một giới mới và lãnh địa tông môn mới nên hiện giờ số lượng Đại Đế ở lại Đế giới nhất trọng đã giảm xuống đáng kể.

Có một số tông môn không chỉ toàn bộ Đại Đế đều đi ra ngoài, thậm chí đến Thánh Cảnh cũng rời đi hơn một nửa, chỉ còn lại một vài Bán Thánh.

Trên một đỉnh núi cao vút sừng sững.

Dạ Mệnh đưa mắt nhìn xung quanh.

Trong đôi mắt ngập tràn ý cười.

“Hiện giờ là một thời điểm hoàn hảo thích hợp hơn bao giờ hết.”

Chúng Sinh giới tổng cộng sở hữu mười một thế lực có nền tảng Đại Đế. Và mười một toà tông môn này, tất cả các lão tổ Đại Đế trên cơ bản đều đã đến thượng giới. Nói cách khác, cuộc săn lùng có thể chính thức bắt đầu rồi!

Kiếm Đạo môn được biết đến là kiếm tông đệ nhất ở Chúng Sinh giới.

Phó môn chủ Kiếm Tinh Thần đang theo dõi một đám đệ tử luyện kiếm vào buổi sáng ở nơi cách đó không xa. Kiếm khí mạnh mẽ đầy uy lực.

Kiếm Tinh Thần mỉm cười gật đầu: “Không tệ không tệ, một nhóm mầm giống Kiếm Đạo lớn như vậy, không biết sau này có bao nhiêu người có thể trở thành Thánh Thành Đế nhỉ.”

“Này, ngươi đang làm cái gì vậy?”

Một tiếng quát khẽ vào lúc này đã thu hút sự chú ý của Kiếm Tinh Thần.

Lão ta quay đầu lại nhìn một thiếu niên mặc trang phục đệ tử ngoại môn của Kiếm Đạo môn đang đứng cách đó không xa nhìn trộm một nhóm đệ tử nội môn luyện kiếm, bị một vài đệ tử nội môn phụ trách tuần tra tóm được.

“Tiểu tử nhà ngươi lẽ nào không biết quy tắc của Kiếm Đạo môn là bất kỳ một đệ tử ngoại môn nào cũng không được nhìn trộm công pháp của đệ tử nội môn sao?”

Nghe vậy, thiếu niên không những không sợ hãi mà còn đáp trả: “Họ cũng đâu phải đang luyện công pháp.”

“Hừ. Còn trả treo à, chỉ là một đệ tử ngoại môn, không những tự ý xâm phạm địa bàn của đệ tử nội môn cũng thôi đi, còn dám nhìn trộm đệ tử nội môn tu luyện, ta nghĩ ngươi là muốn đến Giới Luật Đường rồi.”

Khi nghe thấy Giới Luật Đường thì ánh mắt của thiếu niên hiện lên một tia hoảng sợ.

“Đừng nhiều lời với tên này, đưa thẳng đến Giới Luật Đường đi, như vậy sẽ đỡ phiền rất nhiều.”

“Được. Tiểu tử nhà ngươi mau đi theo bọn ta.”

Nhưng nào ngờ vừa dứt lời thì thiếu niên đã xoay người trực tiếp bỏ đi.

“Mau đuổi theo!”

“Đừng để tên này chạy mất.”

Cuộc rượt đuổi vừa mới bắt đầu.

Đôi chân của thiếu niên chạy ở phía trước giống như bị trúng thuật pháp gì vậy, không thể nhúc nhích được và cứ thế đứng yên tại chỗ.

Thiếu niên nhìn đôi chân bất động của mình, muốn vận hành linh khí nhưng cuối cùng vẫn không có tác dụng gì.