Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 585: Đồng Quái Đại Đế ngu xuẩn




“Bắt đầu từ hôm nay, nơi này sẽ trở thành chỗ dừng chân của Huyết Sát Các ta, phàm là kẻ nào dám xông vào nơi này, đều sẽ trở thành kẻ địch của chúng ta.”

“Vâng.”

“Ừm, mọi người đi hoàn thành nhiệm vụ của mình trước đi.”

Thánh Thiên Đế chân đạp hư không, ra lệnh.

Bên cạnh hắn ta có một thiếu niên áo trắng đang đứng.

Thiếu niên đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, trong mắt có vô vàn khiếp sợ.

“Bạch Sùng, ngươi cảm thấy nơi đây thế nào?”

Thánh Thiên Đế đột nhiên nhìn về phía Bạch Sùng, hỏi.

Bạch Sùng vội vã gật đầu.

“Thưa sư tôn, rất tốt. Linh khí nồng đậm như vậy, con có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được.”

Đẳng cấp số mệnh của Bạch Sùng đạt tới thất thải, đã trở thành Khí Vận Chi Tử.

Đối với không gian mênh mông bát ngát xung quanh, linh khí tự nhiên tích thành sương dạt dào như vậy thì cảm giác sẽ vô cùng nhạy bén. Hắn ta dám chắc chắn, chỉ cần mình ở nơi này đợi thêm mấy ngày, ít nhất cũng có thể đột phá đến Dưỡng Thần Cảnh bát trọng thiên, Động Phủ Cảnh cũng có thể.

“Thiên Đế đại nhân.” Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa xuất hiện ở nơi này.

“Chuyện gì?”

“Phía trước có người đang tới gần đây, từ khí tức trên người thì có thể đoán được trong đó có Đại Đế Hợp Đạo Cảnh.”

“Bản hoàng đã biết.”

Thánh Thiên Đế đã dự liệu trước là sẽ có người tới đây, cho nên trong mắt không hề lộ ra chút ngạc nhiên nào.

Nơi linh khí nồng đậm như vậy, không bị người khác chú ý tới thì mới có vấn đề.

“Bản hoàng đi một lát sẽ trở lại, ngươi cứ an tâm ở lại đây tu luyện là được.”

“Đồ nhi tuân mệnh.” Bạch Sùng thở dài.

Thánh Thiên Đế chỉ lóe lên một cái là đã không thấy tung tích.

“Chính là mảnh đất kia, lão tổ.”

Được đám đông trưởng lãoToán Quái Môn vây quanh, Đồng Quái Đại Đế nhìn về phía rặng núi cao vút ẩn trong tầng mây ở cách đó không xa.

“Không sai, khí tượng như vậy, đúng là bảo địa hiếm có.”

Chỉ là… vậy mà lại có người vượt lên, tranh trước một bước rồi.

Đồng Quái Đại Đế là một vị Hợp Đạo Cảnh không việc nhân đức không nhường ai, tất nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng là rằng rặng núi nhỏ đó đã có người.

Đồng Quái Đại Đế vuốt râu bình tĩnh nói: “Hồ Thành.”

“Có đệ tử.”

Cường giả Nhập Đạo sơ kỳ đứng bên cạnh Đồng Quái Đại Đế bước ra.

“Ngươi đi vào đàm phán với bọn họ một phen, nếu như bọn họ nguyện ý đi khỏi thì xem như là kết một phần nhang đèn với Toán Quái Môn chúng ta, còn nếu như không nguyện ý, thì trực tiếp ra tay đi.”

“Vâng.” Hai tay Hồ Thành ôm quyền đáp lời.

Đúng lúc Hồ Thành chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy có người nói.

“Không cần.”

Đi ra từ trong hư không, mỗi bước của Thánh Thiên Đế lại làm không gian nhấc lên gợn sóng.

“Các hạ chính là người trong rặng núi nhỏ đó nhỉ!” Đồng Quái Đại Đế nói.

Ánh mắt Thánh Thiên Đế hờ hững:

“Bản hoàng khuyên ngươi nên dẹp ý nghĩ này đi! Người tới trước được trước, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu à!”

Đồng Quái Đại Đế cười ha ha.

“Đạo lý? Ngươi cho rằng ta đi được đến ngày hôm nay chỉ đơn thuần là dựa vào hai chữ đạo lý thôi sao? Hơn nữa, bảo vật phải do người có khả năng nắm giữ. Câu nói này chẳng là đại chân lý của những kẻ bất tài ở Quỳnh Du đại lục hay sao?

Thánh Thiên Đế cười tủm tỉm nhìn về phía vị Hợp Đạo sơ kỳ đang đứng trước mặt.

“Ngươi không chuẩn bị rời đi à?”

“Nghe các hạ nói vậy, thì chắc cũng không có ý này rồi.”

Đồng Quái Đại Đế cười ha ha mà bày ra một thân tu vi Hợp Đạo sơ kỳ, giống như là muốn làm cho Thánh Thiên Đế đang đứng trước mặt phải kinh sợ.

Nhưng ông ta nào biết được, tu vi của Thánh Thiên Đế còn cao hơn mình rất nhiều.

Thấy Đồng Quái Đại Đế bày ra tu vi của mình, Thánh Thiên Đế chỉ nhẹ nhàng cười.

Dạo gần đây, cứ hễ là kẻ bước vào Hợp Đạo Cảnh là lại cảm thấy mình có thể oán trời hận đất, phũ không khí thì phải.

Thánh Thiên Đế mở miệng nói: “Đã như vậy thì cũng không còn gì đáng để nói.”

Một thân tu vi Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong của Thánh Thiên Đế được thả ra ngoài, không hề giữ lại chút nào.

Trên mặt Đồng Quái Đại Đế vừa rồi còn mang theo nụ cười đắc ý, lúc này sắc mặt đã xanh lè giống như ăn phải phân, lại còn kinh ngạc hô lên:

“Sao có thể chứ? Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong!”

Trong ấn tượng của ông ta, người đã bước vào Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong đến nay, ngoại trừ vài đại lão yêu quái thế hệ trước thì thế hệ này hoàn toàn không có ai đạt được cảnh giới này mới đúng. Rốt cuộc thì tình huống trước mắt là thế nào?

Mặc dù Đồng Quái Đại Đế vô cùng khát vọng bảo địa, nhưng ông ta vẫn quan tâm tới tính mạng của mình hơn.

“Lão phu có mắt như mù, các hạ…”

“Đã muộn rồi!” Tiếng cười lạnh lùng của Thánh Thiên Đế cắt ngang lời ông ta.

“Thánh Hoàng Thuật!”

Mái tóc dài, thậm chí là cả hai mắt Thánh Thiên Đế giống như được phủ lên một tầng hoàng kim.