Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 576: Đông Tuyết Vân Tịch giáng lâm




Giải quyết xong mấy con kiến nhỏ cản đường này, ánh mắt sát thủ chuyển lên cỗ quan tài đang lơ lửng trong cơn lốc đen.

Có thể nhìn ra, theo thời gian từng chút trôi qua, tà khí càng ngày càng nồng đậm hơn.

“Các chủ đại nhân nói chuyện này sẽ có người tới xử lý, ta chỉ cần hoàn thành việc đánh chết mục tiêu là được rồi.”

Hắn ta thì thầm một tiếng rồi xoay người đi vào hư không.

Lại qua một canh giờ.

Tà khí xung quanh quan tài đã tích góp đến trình độ kinh người.

Rầm rầm!

Nắp quan tài đóng chặt bắt đầu tự từ từ chuyển động, cho đến khi hoàn toàn mở ra.

Có bóng người từ trong quan tài đứng dậy.

Nam tử cao lớn ngắm nhìn bốn phía.

Hắn ta có đôi mắt trùng đồng (1) rất hiếm thấy, trên trán còn mọc một chiếc sừng quái dị, toàn thân khoác chiến giáp màu tím.

(1: Mắt trùng đồng: trong mắt có hai con ngươi.)

Nam tử đã từng có danh hiệu là Tà Sát Đại Đế đứng im tại chỗ hơn mười giây, sau đó bắt đầu cười sang sảng.

“Ha ha ha, xem ra là thành công rồi, cuối cùng ta cũng sống lại rồi! Thiên Thừa, Sơn Quỷ, các ngươi đâu ngờ được, có một ngày vào vài vạn năm sau, ta lại một lần nữa sống lại!”

Tà Sát Đại Đế nhìn quanh vùng lãnh thổ xa lạ này, nội tâm sục sôi, vô cùng hưng phấn.

Vì ngày này, hắn ta đã chờ bao lâu? Bản thân Tà Sát Đại Đế cũng không nhớ rõ lắm.

“Nhanh thôi, trên mảnh đất Quỳnh Du đại lục này, đại danh của ta sẽ một lần nữa vang xa.” Tà Sát Đại Đế nhếch miệng cười.

Đôi mắt hai đồng tử không ngừng có tà quang lóe lên.

Hắn ta nhìn cơn lốc đen vây xung quanh quan tài và mình, suy nghĩ khẽ lướt qua: “Thu.”

Cơn lốc đen giống như thiên tai, chỉ nháy mắt đã tiêu tán.

Giữa không trung chỉ còn lại Tà Sát Đại Đế cùng với cỗ quan tài dưới chân.

Tà Sát Đại Đế bước ra từ trong quan tài, hơi động ý niệm, cỗ quan tài thần bí phía sau đã tiến vào trong không gian tùy thân của hắn ta.

Tà Sát Đại Đế cảm nhận được khí tức khá quen thuộc nên cúi đầu nhìn xuống.

Bốn cỗ thi thể nằm ở dưới mặt đất.

“Trên người có khí tức của tà khí của ta, xem ra làm ta sống lại chính là Sát Điện mà năm đó ta sáng tạo ra rồi, chỉ là...”

Tà Sát Đại Đế híp mắt lại.

Nhìn tình huống này, rõ ràng là bọn họ đã bị tập kích.

“Tuy bốn con kiến này có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng xét cho cùng, vẫn là bọn chúng đã làm ta sống lại. Thật ra, ta muốn nhìn thử xem là tên không biết sống chết nào dám giết người của ta.”

Tà Sát Đại Đế giơ tay phải lên, đang định dùng một bí pháp tìm ra tung tích của hung thủ.

“Băng Phong Thiên Lý.”

Vẻ mặt bình tĩnh của Tà Sát Đại Đế chợt biến đổi.

Hắn cấp tốc cắt đứt quá trình thi pháp của mình: “Ma Cức Giáp.”

Chiến giáp màu tím mà Tà Sát Đại Đế mặc trên nhất thời bộc phát ra tà khí nồng đậm.

Một vệt lưu quang màu xanh lam từ trên trời giáng xuống, đột nhiên rơi xuống người hắn ta.

Ầm!

Chỉ chốc lát,Tà Sát Đại Đế hiện ra, hai mắt hắn ta nghiêm trọng, nhìn mấy ngàn dặm xung quanh.

Trong giây phút phát nổ vừa rồi, mặt đất mấy ngàn dặm xung quanh đã bị hàn băng bao bọc.

Tà Sát Đại Đế khẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bóng dáng xinh đẹp ở trước mặt.

“Các hạ là?”

Đông Tuyết Vân Tịch phá giới từ Thiên giới tam trọng xuống đây.

Đôi mắt phượng băng lãnh, lạnh lùng nhìn vị Tà Sát Đại Đế đã bước vào Hợp Đạo Cảnh trung kỳ, quanh người không ngừng tỏa ra tà khí đang đứng trước mặt này.

“Hợp Đạo trung kỳ, vậy cũng dễ giải quyết hơn nhiều.” Đông Tuyết Vân Tịch mở miệng nói một câu.

Giống như đã nghe được lời này của Đông Tuyết Vân Tịch, Tà Sát Đại Đế có hơi tức quá hóa cười.

“Hừ! Câu nói cuồng vọng như vậy, cho dù là đặt ở mấy vạn năm trước cũng không ai có can đảm nói trước mặt ta. Không biết các hạ đã tới cảnh giới nào?”

Đông Tuyết Vân Tịch không trả lời hắn, chỉ lạnh như băng nói: “Tốc chiến tốc thắng.”

“Tốc chiến tốc thắng? Ngông cuồng! Ta sẽ khiến ngươi phải trả giá thật lớn vì sự cuồng vọng của bản thân. Đúng lúc, hôm nay chính là lúc để ngươi nhìn thấy sức mạnh của ta.”

Tay trái Tà Sát Đại Đế giơ lên:

“Vạn tà, tụ!”

Toàn bộ Địa giới tứ trọng, mắt trần cũng có thể thấy được từng sợi tà khí hội tụ về phía thân thể của Tà Sát Đại Đế.

Cảm nhận được sức mạnh không ngừng mãnh liệt chảy vào cơ thể mình, Tà Sát Đại Đế nhếch miệng lên.

Đương nhiên Đông Tuyết Vân Tịch sẽ không đứng yên nhìn hắn ta lợi dụng đám tà khí đến từ bốn phương tám hướng này để không ngừng tăng lực lượng của bản thân lên.

“Nhật Nguyệt Luân Nguyên Kiếm.”

Trên tay Đông Tuyết Vân Tịch xuất hiện một thanh Thanh Phong dài ba thước. Trên thân kiếm ánh sáng màu bạc không ngừng di chuyển.

Đông Tuyết Vân Tịch chém ra một kiếm thật mạnh về phía đối phương.

Đầu tiên, kiếm quang chợt lóe lên, sau đó là một kiếm kinh hồng.