Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 563: Thánh Thiên Đế




Xoẹt.

Minh Vong thuấn di đi thẳng tới trước mặt Bạch Hạc Đại Đế.

Bạch Hạc Đại Đế hoảng sợ, khi Minh Vong dùng tốc độ nhanh như chớp tiến tới thì hắn ta cũng chém Nguyên Tuyết đao trong tay về phía Minh Vong.

Trong nháy mắt khi một đao rơi xuống kia.

Mặt Minh Vong không cảm xúc nói: “Không thú vị!”

Minh Vong nâng tay phải lên, trực tiếp ngăn lại một đòn công kích này của Bạch Hạc Đại Đế chỉ bằng một tay, khiến trong lòng hắn ta run lên kịch liệt, kinh ngạc nói: “Đòn tấn công của ta... lại thật sự bị chặn lại ư?”

Minh Vong đang định tặng một đòn cuối cùng cho con kiến nhỏ bé này:

“Thiên Hạc Vạn Tán!”

Bạch Hạc khẽ quát một tiếng, cả người chợt thay đổi, hóa thành mấy ngàn con hạc trắng chạy trốn toán loạn về bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc.

“Ngươi cho rằng chính mình có thể thoát khỏi đôi mắt của ta bằng cách thấp kém này sao?”

Minh Vong chỉ cười chế giễu một tiếng với việc này.

Nhưng hắn ta cũng không hề ra tay.

“Giao thứ này lại cho người khác thôi.”

Đầu bên kia, trong số mấy ngàn con hạc trắng, ánh mắt của một con trong số đó lộ vẻ sợ hãi: “Chắc chắn không hề nhìn nhầm, không nghĩ tới tên vừa rồi thoạt nhìn người không ra người, quỷ không ra quỷ thế nhưng lại là một vị Hợp Đạo Cảnh.”

Trong lòng Bạch Hạc Đại Đế lẩm bẩm nói thầm.

Vừa rồi khoảnh khắc Minh Vong chuẩn bị tấn công kia, hắn ta nhạy bén cảm nhận được sát ý nồng đậm đến từ Hợp Đạo Cảnh. Nếu không phải giữa chừng hắn bỗng phát hiện ra đối phương là một vị Hợp Cảnh Đại Đế, thì hắn còn thật sự có thể đánh nhau với người kia.

Mà kết quả cuối cùng không cần đoán cũng biết, chính mình chắc chắn sẽ phải chết.

Nhưng vẫn còn may, chỉ cần hắn chạy trốn mau, Hợp Đạo Cảnh lại có thể làm gì được chứ? Chỉ cần không đuổi kịp mình, vậy hết thảy đều là phù du.

Bạch Hạc Đại Đế vừa mới lẩm nhẩm mấy câu trong lòng, một bóng dáng xa lạ chưa từng gặp bao giờ xuất hiện ngay trước mặt hắn ta, chỉ thấy đối phương là một nữ tử với vẻ mặt không cảm xúc.

Trong lòng Bạc Hạc Đại Đế vừa muốn mở miệng nói gì đó với nữ tử thần bí xa lạ trước mặt này, thì người đó đã trực tiếp nâng tay phải lên. Ý niệm vừa chuyển, linh khí trực tiếp rót vào một bàn tay thon nhỏ, mịn màng tinh tế của Đông Tuyết Vân Tịch, ngón trở khẽ nhấc lên.

“Lãnh Tuyệt Diệt Yên!” Đông Tuyết Vân Tịch khẽ quát một tiếng.

Một tia sáng lạnh lẽo rực rỡ lóa mắt trực tiếp bắn ra từ đầu ngón trỏ. Những nơi tia sáng đó cắt qua, sông núi rừng rậm trong đường kính ngàn dặm đều hóa thành những tượng băng tinh xảo tuyệt mỹ.

Không khó để nhận ra trong tia sáng này ẩn chứa sức mạnh âm hàn còn gấp mấy lần so với đám băng chùy trước đó! Vẻ mặt của Bạch Hạc Đại Đế run rẩy dữ dội.

Mẹ kiếp, lại là một vị Hợp Đạo Cảnh.

Bạc Hạc Đại Đế đã không biết phải dùng từ gì để biểu đạt cho phải. Hắn ta muốn trốn vào hư không, nhưng lại phát hiện hư không xung quanh đã bị phong tỏa.

“Hóa thành cát bụi đi.” Cùng lúc đó, giọng nói lạnh băng của Đông Tuyết Vân Tịch vang lên trong đầu vị Bán Hợp Đạo này.

Trong tay Bạch Hạc Đại Đế xuất hiện một khối ngọc bội cỡ bằng bàn tay được làm từ ngọc lục bảo.

“Đế Ngọc, chặn nó lại cho ta!”

Hai tay Bạch Hạc Đế tạo thành một trận pháp quyết, một pháp bảo hạ phẩm đế giai bay ra, ngay sau đó không ngừng biến lớn.

Khối ngọc bội này cỡ bằng bàn tay, nháy mắt biến cao hơn trăm trượng.

Bên trên khối ngọc này có khắc Quan Âm nghìn tay, đột nhiên ra tay, khuôn mặt hướng về phía Đông Tuyết Vân Tịch phát động tấn công. Cùng lúc đó bức phật Quan Âm nghìn tay này mở mắt ra, hơn nữa khóe miệng hơi cong lên khẽ nở nụ cười, giống như một vị Quan Âm Bồ Tát cứu độ chúng sinh thật sự.

Một nghìn cánh tay phía sau lưng của Quan Âm nghìn tay chậm rãi cử động.

“Giá.”

Một âm thanh lanh lảnh như gần như xa phát ra từ miệng của Quan Âm nghìn tay, ‘cong, cong, cong,...’.

Tiếng chuông vang dội như thể được truyền tới từ nơi xa.

Số “2” màu vàng lập tức ngưng tụ hiện lên ở trước mặt Quan Âm nghìn tay. Đòn tấn công nhất dương chỉ này Đông Tuyết Vân Tịch đã tới.

‘Ầm!’

Tiếng va cham vang lên giòn giã.

Đôi mắt Bạch Hạc Đại Đế từ từ mở lớn.

Bởi vì ấn ký chữ “Vạn” ngăn chặn đòn tấn công này chưa đầy mấy giây đã bắt đầu chia năm xẻ bảy.

Bạc Hạc Đại Đế cắn răng, nhân lúc Quan Âm nghìn tay này vẫn còn có thể ngăn lại được một chút, vội vàng xoay người chạy trốn về một hướng khác.

Hắn ta cực kỳ hiểu rõ, một pháp bảo phòng ngự hạ phẩm đế giai cùng với tính mạng của bản thân, thứ nào càng quan trọng hơn, không còn pháp bảo thì ngày nào đó còn có thể kiếm lại được, nhưng mất mạng thì không còn gì cả. Chỉ có điều hình như hắn ta đã đánh giá cao năng lực phòng ngự của Quan Âm nghìn tay.