Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 550: Bước vào Dung Đạo Cảnh đỉnh phong!




Đôi mắt vẫn luôn nhắm nghiền khẽ mở ra và lộ ra một cặp ma nhãn màu tím.

“Ngươi!” Chiến Thần Đại Đế kinh hãi nói.

Trong chốc lát, một thân xác đã mất đi ý thức, đôi mắt mất đi điểm tập trung và tinh thần rời rạc cứ đứng lặng lẽ ngay trước mặt Bàng Vân.

“Lại là một thân xác tốt.” Bàng Vân chiêm ngưỡng Chiến Thần Đại Đế ở trước mặt, nhắm mắt lại rồi bật cười ha hả.

“Phù, hoá ra Dung Đạo Cảnh đỉnh phong chính là cảm giác này sao?” Dạ Mệnh lẩm bẩm nói khi nhìn bản thân với khí chất đã hoàn toàn thay đổi.

Chẳng trách sao sách cổ đã nói rằng sau khi bước vào Đại Đế thì mọi sự chênh lệch về cảnh giới đều tựa như cách vạn lớp núi lớn. Hoá ra không phải tuỳ tiện nói ra.

Dạ Mệnh – người đã thành công bước vào Dung Đạo Cảnh đỉnh phong với sự trợ giúp của Thái Hư Kinh tầng thứ mười, lúc này chỉ cảm thấy sức mạnh sục sôi chưa từng có.

“Dung Đạo Cảnh đỉnh phong đã có sức mạnh vĩ đại phi thường như vậy, thật mong đợi sau khi bước vào Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong thì nó sẽ như thế nào.” Dạ Mệnh không khỏi nói một câu.

Nếu muốn bước vào Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong thì nhất định phải có Thái Hư Kinh tầng thứ mười một mới được.

Chỉ là cho đến hiện nay, hệ thống vẫn chưa ban phát phần thưởng có liên quan đến Thái Hư Kinh tầng thứ mười một.

“Mà nói gì thì nói, ta cũng rất lâu không có đi rút thưởng rồi nhỉ. Ta nhớ điểm uy vọng hẳn đã tích luỹ được rất nhiều.”

Trong khoảng thời gian này, Huyết Sát Các không có chi tiêu quá lớn gì cả nên điểm uy vọng đã tích luỹ được rất nhiều.

Ý niệm chuyển động.

Ba chiếc bàn quay lớn quen thuộc ngay lập tức đến trước mặt của Dạ Mệnh. Dạ Mệnh ngẩng đầu lên nhìn điểm uy vọng ở góc bên phải. Phía trước là một vài con số và phía sau là một chuỗi số không. Tổng cộng có chín nghìn hai trăm ba mươi ba vạn điểm uy vọng!

Khi nhìn thấy dữ liệu này thì Dạ Mệnh cảm thấy hơi đau lòng: “Nếu không phải chi phí để duy trì sự vận hành của Huyết Sát Các quá lớn thì ta hiện giờ ít nhất cũng đã tích luỹ được gần vài trăm triệu điểm uy vọng rồi.”

Hắn lắc đầu và nhìn về phía bàn quay màu vàng.

Cái nhìn này thật không thể tin được.

“Hệ thống, bàn quay này của ngươi là cái quái gì vậy? Còn biết tăng giá à? Mi đây sẽ không phải là hệ thống cơ hội chứ đúng không?”

Dạ Mệnh liếc nhìn điểm uy vọng mà bàn quay màu vàng đang chuyển động cần…

Bất thình lình từ một trăm vạn lúc trước tăng lên đến một nghìn vạn! Đây đúng là sự cướp lột một cách trắng trợn!

“Xin trả lời ký chủ, để phần thưởng phù hợp hơn với ký chủ hiện đang cần nên ba bàn quay đều được tiến hành một sự nâng cấp nhất định và phần thưởng cũng trở nên càng phong phú hơn, đồng thời điểm uy vọng cần tiêu hao đương nhiên cũng được tiến hành một sự chồng chất thích hợp.”

Sau khi nghe lời giải thích này của hệ thống thì Dạ Mệnh nhìn vào phần thưởng trên bàn quay màu vàng.

Đúng như những gì hệ thống đã nói, quả thực là có sự nâng cấp rất lớn.

Khu màu vàng nhạt rác rưởi nhất, tệ nhất cũng là một cây bảo dược Tiên giai thượng phẩm. Còn khu màu vàng đỏ tốt nhất chính là một nhất đẳng hàng chữ Thiên… Chờ đã!

Ánh mắt của Dạ Mệnh rơi vào một khu màu vàng đỏ khác. Trên đó rõ ràng ghi rằng ‘Thái Hư Kinh tầng thứ mười mộtx1’.

“Thái Hư Kinh tầng thứ mười một!” Dạ Mệnh nuốt một ngụm nước bọt.

Nếu mình có thể rút được cái này thì có thể trực tiếp nâng cấp đến Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong ngay tại chỗ!

Tâm trạng bực tức trong lòng vừa nãy vì sự tăng giá của hệ thống đã lập tức tốt lên rất nhiều. Chín nghìn hai trăm ba mươi ba vạn điểm uy vọng chỉ có thể rút chín lần.

Cho dù bản thân có xui xẻo đến mấy cũng không thể lần nào cũng là màu vàng nhạt chứ đúng không. Dạ Mệnh nhanh chóng bắt đầu rút thưởng.

Phát đầu tiên!

Cùng với sự trôi qua của thời gian, mũi kim đứng yên trên bàn quay bắt đầu quay chậm.

Vùn vụt.

Khoảng mười mấy giây sau, mũi kim dừng lại ở trên khu màu vàng nhạt.

[Lâm Huyễn Mông Hoa - Tiên giai thượng phẩm] x11.

“Không tệ, tiếp tục.” Dạ Mệnh nở nụ cười cứng nhắc và tay phải nhấn lại một lần nữa.

[Đắc Đạo Như Cố Hoa – Tiên giai thượng phẩm] x11.

“Hai cây bảo dược, không tồi, tiếp tục!”

Dạ Mệnh mỉm cười và ngón tay lại búng thêm lần nữa.

Hai phút sau.

“Mẹ kiếp, chín lần đều là bảo dược!” Dạ Mệnh cuối cùng cũng không kìm được chửi thề.

Rốt cuộc mình đã nhọ đến mức nào mới có thể cả chín lần đều là bảo dược, thậm chí đến thứ khác cũng không có: “Quên đi, đợi sau này có thời gian mới rút nữa.”

Dạ Mệnh lắc đầu.

“Không biết thế giới bên ngoài như thế nào trong những ngày ta bế quan.” Hắn không khỏi nói một tiếng.

Ý niệm chuyển động và ba bàn quay lớn ở trước mặt biến mất. Đi ra bên ngoài.

Dạ Mệnh lộ vẻ lãnh đạm và khẽ vung tay phải.