Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 502: Minh quốc chi thổ




“Xem ra Huyết Sát Các này thật sự là có can đảm ăn gan hùm mật gấu, lại dám càn rỡ như thế!”

Một vị lão tổ được xưng là Binh Tổ Đại Đế của Thiết Kiếm Các nghe được hung thủ hủy diệt Thiết Kiếm Các là Huyết Sát Các thì lệ khí trong lời nói lập tức tăng cao.

“Ta nhớ là bên Ninh gia có một vị Đế Cảnh trấn giữ, không ngờ cũng không thoát khỏi số mệnh phải chết giống vậy.”

“Nói vậy thì trong Huyết Sát Các này cũng có Đại Đế tồn tại.”

Một vị gia chủ ngàn năm trước của Ninh gia trầm giọng nói.

“Đế Cảnh thì như thế nào, hôm nay coi như đối phương có Đại Đế Dung Đạo Cảnh thì cũng chỉ có một con đường chết!”

Điển Luật Đại Đế hừ lạnh một tiếng.

Tu vi của sáu vị Đại Đế ở đây không có người nào là không phải Nhập Đạo, họ đều là Dung Đạo Cảnh chân chính. Phóng mắt nhìn khắp Đế giới nhất trọng đều là tồn tại có danh tiếng.

Càng chưa nói trong sáu vị Đại Đế, còn có Đạo Bác Văn là một vị Bán Hợp Đạo.

Trừ khi đối phương cũng có Đại Đế cấp bậc Hợp Đạo Cảnh, nếu không hôm nay Huyết Sát Các khó mà thoát được một kiếp, nhưng điều này có thể ư?

Đế giới nhất trọng của bọn họ, đến nay Đại Đế bước vào Hợp Đạo Cảnh cũng chỉ có hơn mười vị. Chớ nói chi là Tiên giới nhị trọng nho nhỏ này.

Sáu vị Đại Đế cùng nhau lao tới hướng Bắc, cắt ngang trời, khí thế kinh người không gì sánh được.

“Vừa rồi nếu như ta không nhìn lầm người kia, hẳn là vị các chủ đầu tiên của Đan Các trong truyền thuyết! Ta từng nhìn thấy hình vẽ rồi, giống nhau như đúc, ha ha ha, xem ra Huyết Sát Các này sắp xong đời rồi.”

“Ta đã nói rồi, Huyết Sát Các gì, thật sự xem Đại Đế ở thượng giới ngồi không à.”

“Bây giờ thì tốt rồi, một lần sáu vị Đại Đế tới, cứ cho là bên Huyết Sát Các cũng có Đại Đế, chỉ sợ cũng treo.”

“Không phải treo, là chắc chắn lạnh xác luôn.”

Đệ tử tông môn từ Tiên giới nhị trọng, cho tới bách tính vương triều đều dồn dập cảm thấy lần này Huyết Sát Các sẽ chịu chung một điệu.

Khi sáu vị Đại Đế sắp đến biên giới phía bắc, Đạo Bác Văn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào một điểm.

Phía trước bọn họ có một đoàn kỵ sĩ vong linh đang chầm chậm bước ra từ trên không cản đường đi của bọn họ.

“Quỷ vật? Nhìn tình huống này có vẻ không giống, mà ngược lại thì có chút giống với yêu thú.”

Đạo Bác Văn phát hiện Thiên Chi Nhãn của mình thế mà lại không nhìn thấu đối phương, không khỏi nhíu mày lại.

“Ha, giả thần giả quỷ, dám ngăn cản lối đi của ta, chỉ có một đường chết!”

Trong lòng Binh Tổ Đại Đế đang cực độ tức giận, là người đầu tiên không nhịn được, không nói hai lời đã động thủ.

“Đao Kiếm Chiến Qua!”

Một thân tu vi Dung Đạo Cảnh của Binh Tổ Đại Đế xuất ra, hơi động ý niệm một chút, thi triển công pháp.

Bốn phương tám hướng quanh thân Minh Vong bỗng nhiên xuất hiện bốn bóng ảnh tướng sĩ cầm vũ khí khác nhau.

“Đây chính là Đao Kiếm Chiến Qua của Binh Tổ Đại Đế! Quả nhiên là đặc biệt, lại có thể vận dụng Tướng Binh Đạo Chi Lực đến trình độ này.”

Điển Luật Đại Đế ở một bên nhìn bốn bóng ảnh tướng sĩ lưu chuyển Binh Đạo Chi Lực trên người mà khen ngợi không dứt. Ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Minh Vong.

Khi bốn đạo công kích này rơi vào trên người Minh Vong, Binh Tổ Đại Đế nhếch miệng cười,

“Đi chết đi!”

Chỉ tiếc không đến một giây sau khi nói ra những lời này, Minh Vong vẫn luôn trầm mặc không nói, cuối cùng cùng mở miệng.

“Động tác của con kiến hôi!”

Hai mắt lạnh lẽo trống rỗng đột nhiên bốc lên hai luồng quỷ hỏa u lam.

“Yêu ma quỷ quái, lục đạo âm phủ!”

Tiếng nói vừa dứt, âm khí đặc quánh đến mức ngưng đọng lại, lạnh lẽo đến tận xương, thoáng chốc đã bao phủ mọi ngơi. Thần sắc trên gương mặt Đạo Bác Văn cũng nhanh chóng biến đổi.

“Không tốt rồi!”

Hắn ta vừa định vận chuyển linh khí tiến hành ngăn cản, nhưng tốc độ quá nhanh!

“Nơi này là!”

Binh Tổ Đại Đế phát hiện nơi bọn họ vừa đứng bỗng nhiên thay đổi, ngẩng đầu nhìn lên một mảnh trời âm u.

Bọn họ vốn đang đạp trên không trung, bây giờ hai chân đột nhiên đứng trên một mảnh đất màu nâu, thứ ngập tràn trong không khí không phải là linh khí mà là vô cùng vô tận âm khí u minh.

Tất cả mọi nơi ở đây đều lộ ra quỷ dị.

“Nơi này đất nước của ngô.”

Giọng Minh Vong khàn khàn, trầm thấp vang vọng lên bên tai mọi người. Lông tơ toàn thân Binh Tổ Đại Đế đều dựng đứng lên.

Bởi vì Minh Vong vừa rồi cách mình tới mấy ngàn thước, bây giờ lại trực tiếp xuất hiện trước mặt mình.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn chừng một mét.

“Giả thần giả quỷ!”

Binh Tổ Đại Đế cắn răng, một kiện pháp bảo Đế giai xuất hiện trong tay, là một thanh trường mâu. Tay phải hắn ta huy động.

“Thương Hồn Thánh Ý!”

Phía ngoài thân thể Binh Tổ Đại Đế bốc lên từng tầng năng lượng màu đỏ, phía sau lại xuất hiện một bóng ảnh cây thương. Ý thương tràn ngập xơ xác tiêu điều bạo phát trên mũi thương.