Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 490: Ngươi không có tư cách cò kè trả giá (2)




“A! Ta, ta đầu hàng, các hạ, không, đại nhân, ta nguyện ý gia nhập vào Huyết Sát Các, ta…”

“Kiến hôi không có năng lực trả giá.”

Tả Khâu Trường Ý chỉ bình tĩnh nói một câu như vậy.

“Ta vồn còn muốn giữ lại ý thức cho ngươi, nhưng mà bây giờ, vẫn nên đổi đi vậy.”

“Cực Ác Chi Pháp.”

“Chờ đã, ta còn có…”

Ma khí trên người Tả Khâu Trường Ý cuộn trào ra, không ngừng len lỏi thâm nhập vào ngũ khiếu của Hắc Đế.

Khoảng chừng mấy phút sau: “Hắc Đế bái kiến chủ thượng.”

Ngữ khí của Hắc Đế đã hoàn toàn khác so với trước đó, nó lại một lần nữa đứng dậy.

Nếu có người tỉ mỉ quan sát, sẽ có thể nhanh chóng phát hiện ra hai mắt của Hắc Đế đã hoàn toàn đỏ ngầu, trên người nó hiện lên ma khí nhè nhẹ. Lúc này, toàn thân Hắc Đế đã bị người khác khống chế, biến thành “ma”.

Đi thôi.

“Tuân lệnh chủ thượng.”

Hắc Đế cung kính nói, nó lắc mình biến thành một nam nhân có thân hình to lớn, khoác áo giáp đen.

Một trước một sau, hai người nhanh chóng biến mất ở trong động quật, chỉ để lại bốn cỗ thi thể.

Trấn Long Lâu.

Lúc này, lâu chủ Minh Dương Bình vẫn chưa nhận thấy động tĩnh lớn ở phía dưới động quật. Ông ta ngồi một mình ở trên bồ đoàn.

Tay phải chống cằm, vẫn luôn suy nghĩ.

“Nếu thật sự cần năm năm mới có thể hoàn thành, đúng là có hơi bị lâu quá, dù sao bên phía Huyết Sát Các cũng là một nhân tố bất ổn cực lớn.

Trời mới biết lúc nào thì lưỡi đao sẽ bất ngờ hướng về Trấn Long Lâu ta, xem ra cần phải liên lạc với bên Thiết Kiếm Các một chút, chắc là không chỉ mình ta lo lắng như vậy.”

Minh Dương Bình lẩm bẩm.

Huyết Sát Các có thể tiêu diệt Đan Các như mặt trời giữa trưa ở Bắc giới trong một khoảng thời gian ngắn. Thực lực không cần phải bàn cãi.

“Nói tới nói lui, tốc độ kiến tạo trận Huyễn Vũ Mông Lung vẫn cần phải tăng nhanh hơn chút.”

Chỉ cần có thể khống chế được Bán Đế Cảnh, Hắc Đế.

Tiên giới nhị trọng này còn ai có thể là đối thủ của Trấn Long Lâu nữa?

“Cần phải tranh thủ thời gian, một giây một phút cũng không thể lãng phí.”

Minh Dương Bình vừa mới nói xong thì…

Gràooo!

Một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc, kinh thiên động địa vang lên.

Minh Dương Bình nhíu mày, lẩm bẩm: “Lâu như vậy rồi mà nghiệt long này vẫn không chịu an phận, xem ra cần phải thêm một sợi Khốn Long Tỏa cho nó mới được.”

Minh Dương Bình vốn cho rằng âm thanh này là từ trong động quật phát ra. Nhưng ông ta mới ngồi xếp bằng trên đất được vài giây, hai mắt mới nhắm lại không bao lâu lại đột nhiên mở bừng ra.

Không đúng.

Bên ngoài động quật còn bố trí một đại trận Thánh giai cực mạnh.

Nếu nghiệt Long kia có tạo ra chút động tĩnh nào, thì Trấn Long Lâu đều phải cảm nhận được mới đúng.

Nhưng tiếng rồng gầm bình thường đều sẽ bị cắt đứt hoàn toàn bên trong động quật, làm sao lại có thể truyền ra bên ngoài được chứ?

Minh Dương Bình cảm thấy có điều gì đó không đúng nên đứng phắt dậy, bước nhanh về phía trước, mở cửa phòng ra.

Nhưng vừa đẩy ra một cái lập tức biết là không xong rồi.

Hai mắt Minh Dương Bình thoáng cái dại đi, ngây ra như phỗng.

Chỉ thấy được, cao vút trong tầng mây bên ngoài Trấn Long Lâu.

Một con rồng thật màu đen dài đến hơn trăm trượng đang quanh quẩn nơi đây.

Sau khi ngây ra nhìn mấy chục giây, Minh Dương Bình sợ hãi đến biến sắc: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao nghiệt long này lại có thể trốn ra khỏi động quật được chứ?”

“Rốt cuộc thì đám người Phóng Chinh đã làm cái quái gì vậy?”

Nhưng hiện tại, cho dù ông ta có giật mình hoảng hốt, thì cũng phải đối mặt với chân long thuần huyết tu vi đạt đến Bán Đại Đế.

Chân thân của Hắc Đế dài liên miên như sơn mạch không dứt, quấn quanh Trấn Long Lâu, kèm theo một tiếng long ngâm.

Khi các trưởng lão cùng đệ tử Trấn Long Lâu còn đang khiếp sợ thì chân long đã ngang nhiên phát động công kích trước.

Đuôi rồng quét về phía giữa Trấn Long Lâu, đảo loạn một trận.

Có điều, cũng may là cả tòa Trấn Long Lâu đều có một đại trận phòng ngự Tiên giai hạ phẩm, đuôi của Hắc Đế không thể trực tiếp công kích vào Trấn Long Lâu.

“Nghiệt long chớ có càn rỡ!”

“Yêu long chịu chết, nạp mạng đi!”

Lần lượt, có thể thấy rất nhiều trưởng lão từ trong Trấn Long Lâu nhanh chóng lướt tới.

Hơn mười vị trưởng lão của Trấn Long Lâu thoáng cái đã vây quanh Hắc Đế.

“Chúng ta cùng nhau động thủ!”

“Được, Bạch Đế Thánh Kiếm Thuật.”

Đám người nhao nhao ra tay bấm niệm pháp quyết.

Minh Dương Bình chưa kịp nói thì đã có vô số công kích phóng về phía Hắc Đế.

Hắc Đế nhìn những ‘con ruồi’ đang vây quanh mình, ngôn từ băng lãnh lại tràn đầy sát khí: “Một bầy kiến hôi cũng muốn làm bổn tọa bị thương, đúng là chán sống rồi!”

Gia Dịch Hắc Đế gầm lên một tiếng.

Trên người nó thoáng chốc đã hiện lên lớp vảy rồng, giống những chiếc khiên màu xám lạnh lẽo.

Công kích của các trưởng lão Trấn Long Lâu rơi trên người Hắc Đế như gãi ngứa, không có một chút tác dụng nào.