Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 487: Sống và chết, ngươi chọn một cái (2)




Ở Nam giới.

Đây được biết đến là toà nhà cao nhất trong Tiên giới nhị trọng, đứng sừng sững ở chính giữa toàn bộ Nam giới. Toà nhà cao chót vót này chính là thế lực lớn có tiếng vang lẫy lừng ở Nam giới – Trấn Long Lâu.

Trấn Long Lâu được gọi là Trấn Long vì tương truyền rằng nơi đây đã từng sinh ra một con ác long vào vạn năm trước. Có đại năng đến thu phục, nhưng đáng tiếc con ác long quá mạnh nên chỉ có thể xây dựng một toà lầu cao để trấn giữ. Dần dà đã trở thành Trấn Long Lâu của ngày nay, tất nhiên những thứ này đều là tin đồn. Tình hình thực sự như thế nào thì nhất định phải hỏi những người nội bộ của Trấn Long Lâu.

Trong toà nhà, lầu chủ hiện nay của Trấn Long Lâu – Minh Dương Bình, là một đại năng ở cấp bậc Thánh Cảnh cửu trọng thiên.

Minh Dương Bình có khuôn mặt trẻ trung tựa như một nam tử thanh niên. Nhưng những người thực sự hiểu rõ ông ta thì đều biết ông ta đã sống gần một nghìn năm rồi.

“Huyết Sát Các sao… Lại có thể tiêu diệt được Đan Các, thực lực của họ tuyệt đối không thể coi thường được.”

Minh Dương Bình gật đầu và giọng nói có phần nặng nề.

“Còn có tin gì khác nữa không?” Ông ta nhìn về phía trưởng lão của Trấn Long Lâu ở trước mặt.

Trưởng lão lắc đầu: “Lầu chủ, đại khái chỉ là như vậy.”

“Ừm.” Minh Dương Bình nhắm mắt lại rồi gật đầu. Nhưng cũng vào lúc ông ta dám làm ra hành động này thì Trấn Long Lâu rộng lớn khẽ rung chuyển. Minh Dương Bình nhanh chóng mở mắt ra.

Cùng lúc đó, một vị trưởng lão bụi bặm nhanh chân bước vào với khuôn mặt hơi vội vàng.

Minh Dương Bình dường như ngay lập tức đoán được có chuyện gì: “Con nghiệt long đó vẫn không chịu quy thuận Trấn Long Lâu của ta à?”

“Đúng vậy, lầu chủ, hơn nữa không biết lần này con súc sinh đó lấy đâu ra sức lực mạnh như vậy, suýt nữa đã phá vỡ trận pháp bên ngoài giam giữ nó.”

“Đây là điều bình thường, tuy con nghiệt long đó bị trấn áp vạn năm nhưng bán Đế Cảnh vẫn là bán Đế Cảnh, cộng thêm bản thân là Long tộc bá đạo nên việc có giữ lại sức lực cũng là điều rất bình thường.”

Tất cả mọi người ở thế giới bên ngoài đều không biết rằng tin đồn vang danh đã lâu của Trấn Long Lâu thực ra là có thật.

Minh Dương Bình gật đầu rồi lạnh lùng nói: “Con nghiệt long đó đã ngoan cố như vậy thì đừng trách rượu mời không uống lại uống rượu phạt.”

“Còn phải mất bao lâu nữa mới hoàn tất việc sắp xếp Huyễn Vũ Mông Lung trận?”

“Ừm…”

“Bởi vì vật liệu cần thiết cho việc sắp xếp Huyễn Vũ Mông Lung trận hơi khó tìm, nếu muốn hoàn thành triệt để việc sắp xếp thì có lẽ vẫn cần khoảng tầm năm năm.” Vị trưởng lão bị hỏi đến dừng lại một lúc rồi nói.

“Năm năm…” Minh Dương Bình lẩm bẩm.

Năm năm trời nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Chỉ là vì có thêm sự gia nhập của Huyết Sát Các nên tình hình hiện giờ đã trở nên có phần khó bề phân biệt, việc sắp xếp Huyễn Vũ Mông Lung trận đương nhiên là càng nhanh càng tốt.

Chỉ cần hoàn tất việc sắp xếp đại trận Huyễn Vũ Mông Lung trận này thì họ có thể kiểm soát được con nghiệt long cứng đầu đó.

Đến lúc đó, Trấn Long Lâu của họ được xem như là đã sở hữu một vị bán Đế Cảnh!

“Đi xuống xem con nghiệt long đó trước đã.” Không biết Minh Dương Bình đang suy nghĩ cái gì mà lại đổi lời và nói ra một câu như vậy.

Trong chốc lát, hai người từ tầng cao nhất của Trấn Long Lâu đi thẳng xuống tầng hầm của Trấn Long Lâu. Đám người Minh Dương Bình đi đến một cửa hang.

Lối vào có sắp xếp một trận pháp Thánh giai.

“*%¥#… Tan.”

Minh Dương Bình đọc khẩu quyết, trận pháp ở trước mặt dần dần biến mất. Đi vào khoảng hàng chục bước.

“Lầu chủ đại nhân.”

“Bái kiến lầu chủ.”

Chỉ thấy ở nơi sâu nhất trong hang còn có vài vị trưởng lão Thánh Cảnh trấn giữ, sau khi nhìn thấy Minh Dương Bình thì lần lượt chắp tay hành lễ. Còn Minh Dương Bình chỉ khẽ gật đầu một cái rồi nhìn về phía trước.

Một con Chân Long màu đen bị vô số sợi xiềng xích đen ngòm trói buộc toàn thân đang không ngừng tấn công vào trận pháp bên ngoài bao phủ lấy mình.

“Hắc Đế các hạ tại sao phải làm vậy chứ? Ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta không phải tốt sao, cho dù mi có làm vậy thì cũng là vô ích, suy cho cùng thì thứ giam giữ mi cũng đâu phải chỉ một cái trận pháp bên ngoài này.” Minh Dương Bình nhìn con Chân Long như mãnh thú hồng hoang và được gọi là Hắc Đế này.

Một đôi mắt rồng màu vàng nhạt mang theo sự tức giận và hung tàn vô tận, mở miệng ra tức giận quát lên: “Hợp tác? Nực cười! Ngươi thực sự cho rằng bổn tọa sẽ tin lời của đám tiểu nhân các ngươi sao? Từ vạn năm trước những tu sĩ Trấn Long Lâu các ngươi cũng đã vô cùng bỉ ổi rồi, cho dù bổn toạ có chết ở đây thì tuyệt đối cũng sẽ không thông đồng với các ngươi.”

“Vậy thì hãy chờ xem.”