Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 483: Hoàn thành giao dịch




Giang Vô Thành mặc hồng y tung bay trong gió, cũng không ra tay trước.

Tay phải hắn ta gỡ hồ lô rượu bên hông xuống, sau đó mở nắp ra.

Ừng ực.

Hắn uống vào mấy ngụm rượu lớn.

“Rượu ngon rượu ngon, Quỳnh Du đại lục này đúng là có khác biệt lớn so với Tiên Huyền đại lục bên kia.”

Tay trái Giang Vô Thành lau rượu còn dính lại bên mép, tự nói rồi tự cười một tiếng.

Tư Khấu Hãn quyết định không lãng phí thời gian với tên sát thủ Huyết Sát Các trước mặt này nữa.

Tư Khấu Hãn không muốn tiếp tục giằng co như vậy nữa.

Lỡ như Tả Khâu Trường Ý lại đuổi theo tới thì một giọt tinh huyết Đại Đế ông ta dùng khi nãy để thi triển những bí kỹ kia đã xem như uổng phí.

Nhưng ông ta vừa quay đầu đi chưa được mấy bước, Giang Vô Thành trước đó một giây vẫn còn ở chỗ cách mấy ngàn thước bên tay phải đã lập tức thuấn di đến trước mặt ông ta.

“Xem ra là các hạ cố ý muốn cản đường của ta.”

Sắc mặt Tư Khấu Hãn sầm xuống.

“Hôm nay cho dù bổn các chủ có chết tại đây thì cũng sẽ không để ngươi được sống yên.”

Giang Vô Thành chậm rãi thả hồ lô rượu về lại bên hông, trong mắt hắn ta là một ý cười nhạt.

“Không để ta sống yên thì đầu tiền người phải xem bản thân có bản lĩnh đó không mới được. Đúng không?”

Giang Vô Thành sải bước đi tới.

Tu vi Dung Đạo Cảnh hậu kỳ cuồn cuộn như sóng biển hoàn toàn hiện ra!

Trong nháy mắt đó Tư Khấu Hãn cũng lộ ra sự hoảng sợ nơi đáy mắt, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.

“Cái này, cảm giác này là... Dung Đạo?”

Tư Khấu Hãn chỉ từng thấy được Dung Đạo Cảnh của Nhập Đạo Cảnh trên thư tịch.

Có tin đồn rằng mỗi đại cảnh giới của Đại Đế đều có khác biệt về thiên nhưỡng. Ban đầu ông ta còn thấy khó hiểu, đều là Đại Đế mà thôi, dù có chênh lệch thì cũng không thể chênh lệch lớn quá được.

Nhưng bây giờ cuối cùng ông ta cũng hiểu được rồi. Đây không phải đến từ nguyên nhân có chênh lệch lớn hay không, mà vốn dĩ hai người không cùng chung một cấp bậc.

“Không được, nhất định phải chạy trốn!”

Trong lòng Tư Khấu Hãn thầm kêu gào.

Ông ta vô cùng rõ ràng, dù là Đại Đế toàn thân là ma khí kia hay là nam tử thanh niên mang theo nụ cười nhạt này, mình đứng trước họ thì chỉ có thể chịu đánh mà thôi.

Dứt lời, Tư Khấu Hãn định bắt đầu thiêu đốt thọ mệnh của mình, mượn chuyện này để đạt được lực lượng càng cường đại hơn để chạy trốn khỏi tình huống quẫn bách này trước.

“Đừng chạy nữa, không gian nơi này đã bị ta phong tỏa hoàn toàn rồi.”

Giọng nói của Giang Vô Thành cắt đứt tâm tư của Tư Khấu Hãn.

Tư Khấu Hãn cắn răng, tay phải ông ta duỗi về phía trước.

Đúng như dự đoán, tay phải của ông ta bị một lực phản chấn mạnh mẽ đẩy trở về.

Sắc mặt Tư Khấu Hãn tái nhợt không còn chút máu, nhìn về phía Giang Vô Thành.

“Tư Khấu Hãn ta không thẹn với lương tâm, tuyệt đối chưa từng trêu chọc đến quý các, vì sao quý các lại đại khai sát giới với Đan Các ta?”

“Đan Các của ngươi quả thật không có bất cứ ân oán gì với Huyết Sát Các ta.”

Tư Khấu Hãn nghe vậy thì nhíu mày.

“Đã như vậy...”

Ai ngờ lời nói tiếp theo của Giang Vô Thành đã khiến Tư Khấu Hãn phải nuốt nửa câu sau vào lại trong cổ họng.

“Sự tồn tại của Đan Các tạo ra quá nhiều cản trở, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Huyết Sát Các ta.”

“Còn về phần ngươi... Thật ngại quá, trước đây không lâu có người đặc biệt tìm đến Huyết Sát Các ta để mua mạng của ngươi.”

“Mua mạng của ta? Là ai?”

Trong lòng Tư Khấu Hãn chấn động, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, mình từ trước đến giờ chưa từng đắc tội với ai thì phải. Dù sao ngươi mình từng đắc tội đều đã bỏ mạng cả rồi.

“Nói nhảm với ngươi nhiều như vậy, đã đến lúc tiễn ngươi đi rồi.”

Giang Vô Thành trước mặt chớp mắt đã đến bên cạnh Tư Khấu Hãn.

Tư Khấu Hãn vừa muốn vận chuyển linh khí trong cơ thể.

“Hoàn Lương Nhất Mộng!”

Giang Vô Thành hô lên một tiếng.

Cùng lúc đó, đôi mắt của Tư Khấu Hãn giăng đầy tơ máu.

“Ngươi làm gì vậy?”

Tư Khấu Hãn phát hiện sau khi Giang Vô Thành hô lên câu kia thì thân thể mình đột nhiên bị đông cứng lại.

Thậm chí là linh khí trong cơ thể cũng ngưng lại, thứ duy nhất còn có thể cử động là miệng và đôi mắt.

“Làm gì sao? Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi.”

Giang Vô Thành cười thần bí.

Đột nhiên, cơ thể Giang Vô Thành lui về sau cách vạn thước, chân đạp vào hư không.

Hắn lẩm bẩm nói: “Đúng là vào ngay lúc này.”

Tách một tiếng.

Giang Vô Thành búng tay phải tạo nên một tiếng vang rõ ràng.

“Sao, chuyện gì xảy ra?”

Tư Khấu Hãn thấy thân thể của mình không còn khống chế được nữa, đang chậm rãi tự bay về phía bầu trời.

...

Ở một tiểu quốc hoang vắng tại Bắc giới, không đúng, bây giờ phải gọi là vong quốc.

Tại một nghĩa địa.

Một thiếu niên với cặp mắt đỏ bừng, hiển nhiên là mới vừa khóc xong. Sau khi hắn ta mai táng cho song thân của mình xong thì chậm rãi đứng dậy.