Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 476: Đan Các




Nghe thấy đối phương nói chuyện với ngữ khí lạnh băng, Dịch Cảnh Sơn nheo mắt lại: “Uy hiếp sao? Trẫm công nhận Huyết Sát Các các ngươi thực lực lớn mạnh, nhưng chỉ bằng một mình ngươi? Cũng quá mức si tâm vọng tưởng.”

Dịch Cảnh Sơn đột nhiên đứng lên, tu vi Thánh Cảnh tam trọng thiên từ trên người hắn ta liên tục tuôn ra.

Ngoài ra, hai bên trái phải Dịch Cảnh Sơn cũng xuất hiện hai người xa lạ, cũng đều là Thánh Cảnh!

Nhưng ai mà ngờ được, tên sát thủ Huyết Sát Các chỉ dùng hai tay vỗ nhẹ một cái.

Bộp!

Trong hoàng cung rộng lớn này, thoáng cái đã xuất hiện sáu bảy hắc y nhân.

Ban đầu, biểu cảm của Dịch Cảnh Sơn còn khá là bình tĩnh.

Nhưng lúc này, khuôn mặt hắn ta đã trắng bệch.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy! Có khoảng bảy cao thủ Thánh Cảnh!

Môi Dịch Cảnh Sơn tái nhợt, nói: “Sao có thể chứ, nhiều Thánh Cảnh lẻn vào trong hoàng cung của trẫm như vậy, tại sao trẫm lại không hề phát hiện ra?”

“Bệ hạ, đừng để cho chúng ta phải khó xử.”

Sát thủ lúc trước nói chuyện cùng với Dịch Cảnh Sơn cười ha hả nói.

Thế nhưng, cho dù đối mặt với tình cảnh này, tuy sắc mặt Dịch Cảnh Sơn cực kỳ khó coi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ý định cúi đầu.

“Trẫm vẫn giữ lời cũ. Hôm nay, cho dù trẫm có chết ở nơi này, cũng sẽ không để toàn bộ Tung Vân hoàng triều trở thành tùy tùng, lệ thuộc vào Huyết Sát Các các ngươi! Huyết Sát Các đã muốn chiến, vậy trẫm liền cho các ngươi toại nguyện.”

Dường như Dịch Cảnh Sơn đã hạ quyết tâm, dù chết cũng không đồng ý với điều kiện của đối phương. Tay phải hắn ta rút ra một khối Thiết Lệnh bằng bạc.

Khoảnh khắc linh khí được rót vào trong khối Thiết Lệnh đó, một tia ánh sáng từ trong đó bắn ra. Tia sáng xuyên qua đỉnh hoàng cung, bắn về phía bầu trời.

“Một loại tín hiệu sao…”

Sát thủ đứng ở trước mặt Dịch Cảnh Sơn nhìn tia sáng kia, như có điều suy nghĩ. Mà Dịch Cảnh Sơn thấy tín hiệu thành công phát ra ngoài, trong lòng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chỉ cần chống đỡ thêm một chút nữa thôi, chẳng mấy chốc mà toàn bộ cấm vệ quân Tung Vân hoàng triều cùng các đại cường giả đều sẽ chạy tới đây. Đến lúc đó, bên nào chết còn chưa biết được.

Đúng vào lúc trong lòng hắn ta xuất hiện suy nghĩ này. Một cảnh tượng khiến cho Dịch Cảnh Sơn suốt đời khó có thể quên đã xảy ra.

“Bản cô nương còn tưởng là thứ đồ chơi gì hay ho lắm, hóa ra là tín hiệu cầu cứu à.”

Một giọng nói đầy yêu kiều vang lên.

Rầm!

Chỉ thấy, đỉnh ngói trên nóc hoàng cung đột nhiên nổ tung, ngay sau đó, một thân thể xinh xắn linh hoạt bỗng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Sau khi Dịch Cảnh Sơn nhìn thấy trong tay đối phương cầm một quả cầu ánh sáng, đồng tử hắn ta lập tức co rụt lại. Đó chẳng phải là quả cầu tín hiệu hắn ta vừa mới bắn đi thông qua lệnh bài sao?

“Hì hì.” Khóe miệng Chu Linh nhếch lên, dễ dàng bóp nát quả cầu ánh sáng trong tay.

Còn những sát thủ khác, sau khi nhìn thấy Chu Linh thì lần lượt chắp tay lại hành lễ.

“Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa, Huyết Thịnh bái kiến đại nhân hàng chữ Thiên.”

“Sát thủ hàng chữ Địa…” Mấy giọng nói đồng loạt vang lên,

Lần đầu tiên Dịch Cảnh Sơn cảm thấy sợ hãi như vậy.

Loại cảm giác khiến người ta sởn tóc gáy này, bản thân hắn ta chưa bao giờ cảm nhận được.

Thân là Thánh Cảnh, hắn ta hiểu cực kỳ rõ, thiếu nữ nhìn như thiên chân vô tà này, trong thân thể lại ẩn giấu hồng hoang mãnh thú đến mức nào.

Chỉ một thoáng chạm mắt với đối phương, Dịch Cảnh Sơn đã cảm thấy tê cả da đầu, cả người phát lạnh.

“Yên tâm. Bản cô nương sẽ không giết ngươi, mạng của ngươi còn có chút tác dụng.”

Đôi chân nhỏ trắng nõn của Chu Linh bước từng bước tới gần Dịch Cảnh Sơn.

Hai hộ vệ Thánh Cảnh bên cạnh hắn ta hung hãn động thủ.

Bọn họ từ khi sinh ra đã được coi như tử sĩ mà bồi dưỡng trong hoàng thất Tung Vân hoàng triều.

Chu Linh đang đứng trước mắt mang đến cho bọn họ cảm giác áp bách trước nay chưa từng có, nhưng cũng không trở ngại việc bọn họ muốn bảo hộ Dịch Cảnh Sơn, dâng lê tính mạng của chính mình.

Một Thánh Cảnh tứ trọng thiên, một Thánh Cảnh ngũ trọng thiên. Hai người vận chuyển công pháp Thánh giai cực phẩm, hung hãn công kích về phía Chu Linh.

“Ngay từ đầu bản cô đã không có ý định giết các ngươi, nhưng nếu tự các ngươi tìm tới cửa, vậy thì bản cô nương cũng sẽ không khách khí nữa.”

Chu Linh nói xong, hai mắt cười đến híp lại.

Một hỏa một lôi, hai đạo công kích uy thế hung hãn, hướng về hai bên người Chu Linh, giáp công mà đến.

Thần sắc trong hai mắt Chu Linh khẽ biến đổi.

Oành!

Khí tức khiến người ta rợn hết cả người, từ trên người Chu Linh bộc phát ra ngoài.

Hai đạo công kích kia còn chưa kịp đến trước mặt Chu Linh đã hoàn toàn tiêu tán, hai tên Thánh Cảnh kia thì trực tiếp bị khí tức của Chu Linh áp chế, đánh lên thân thể.

Hai người tứ chi chạm đất, bị ép đến nằm sấp trên mặt đất.