Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 469: Đồ sát bộ tộc.




Huyết Ngạo mang theo nụ cười nhạt, uống hết sạch rượu trong ly.

“Báo! Tộc trưởng bọn họ đã trở về.”

Một gã yêu chúng của tộc Huyết Hổ vội vã chạy đến, mặt mang theo vẻ vui mừng nói.

“Tốt lắm! Mọi người theo ta, cùng đi nghênh đón bọn họ.”

“Vâng.”

Dưới sự lãnh đạo của Huyết Ngạo, tất cả thành viên tộc Huyết Hổ đều đi ra ngoài, chạy tới bên tường thành.

Bọn họ nhanh chóng nghe được ba giọng nói quen thuộc.

“Cung nghênh tộc trưởng cùng hai vị thái thượng lão tổ thành công trở về.”

Huyết Ngạo cùng với chúng yêu tộc Huyết Hổ đồng thanh nói.

Sau đó, trong ánh mắt dõi theo của mọi người, tộc trưởng Huyết Phong và hai vị thái thượng lão tổ cùng nhau hạ xuống mặt đất.

Lúc này, Huyết Phong đột nhiên lại lấy ra một tấm lệnh bài, đưa cho Huyết Ngạo.

Huyết Ngạo sửng sốt một chút, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy lệnh bài: “Tộc trưởng tấm lệnh bài này là...”

“Đây là Huyết Sát Lệnh.”

Câu trả lời của Huyết Phong khiến Huyết Ngạo sửng sốt.

“Huyết Sát Lệnh là cái gì?”

“Là tối hậu thư Huyết Sát Các truyền đạt cho mục tiêu.”

Huyết Phong vừa dứt lời, khóe miệng cũng nhếch lên.

Huyết Ngạo đã nhận ra có điều gì đó không đúng, đang muốn mở miệng hỏi lại, thì lại xảy ra chuyện bất ngờ!

“Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa của Huyết Sát Các, Vạn Biến Ma Quân, phụng mệnh đến đây tàn sát toàn bộ tộc Huyết Hổ!”

Ngữ khí hoàn toàn không giống từ miệng Huyết Phong phát ra.

Đồng tử Huyết Ngạo chợt phóng đại, vội vàng không kịp chuẩn bị gì.

Một đạo công kích nhắm về phía đỉnh đầu hắn ta, đánh tới.

Ầm ầm!

“Không hay rồi, là kẻ địch tập kích, đó không phải là tộc trưởng cùng thái thượng trưởng lão!”

Theo một tiếng quát nhẹ, tất cả tộc Huyết Hổ đều vựng dậy hoàn toàn tinh thần.

Thế nhưng, cho dù hôm nay bọn họ có vực dậy tinh thần đến mức nào thì cũng vô dụng, bởi vì ngay vào khoảnh khắc Vạn Biến Ma Quân xuất hiện, số mệnh của bọn họ đã được chú định sẵn rồi.

“Không hay rồi! Tường thành phía đông bị đánh úp.”

“Việc lớn không xong rồi, tường thành phía nam bị tập kích.”

Tin dữ không ngừng cùng nhau truyền tới.

Có người Tộc Huyết Hổ để ý thấy, dưới tình huống không hề hay biết, đông nam tây bắc quanh Huyết Hổ thành của bọn họ đều đã rơi vào tay địch.

Chẳng biết từ lúc nào, trên tường thành đã xuất hiện những người xa lạ khoác hắc bào. Những người này có khí tức nhân tộc, còn có cả Yêu tộc!

Phó tộc trưởng Huyết Ngạo ngã trên một cây trụ đá.

Hắn ta liếc nhìn pháp bảo phòng ngự Thánh giai trung phẩm đeo trên cổ. Nếu không có sự tồn tại của pháp bảo này thì dưới một kích mãnh liệt, bất ngờ đánh tới của Vạn Biến Ma Quân, có lẽ hắn ta đã thân tiêu đạo vẫn rồi.

Sắc mặt Huyết Ngạo tái nhợt, bởi vì tầm mắt hắn ta đã chú ý tới những sát thủ của Huyết Sát Các không biết từ đâu xuất hiện kia.

“Huyết Sát Các? Ta nhớ tộc Huyết Hổ chúng ta chưa từng đắc tội với thế lực nào gọi là Huyết Sắc Các cả.”

Huyết Ngạo nhìn đối phương.

Lúc này, Vạn Biến Ma Quân cũng để lộ ra khuôn mặt thật của mình.

Đó là một nam nhân đeo mặt xấu xí, thân thể cao lớn thon dài.

Ngữ khí của Vạn Biến Ma Quân tựa tiếu phi tiếu: “Ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần thành thành thật thật giao mạng của mình ra là được rồi.”

Vạn Biến Ma Quân hung hãn xuất thủ, tu vi Thánh Cảnh thất trọng thiên hoàn toàn bộc phát.

Huyết Ngạo cả kinh: “Thánh Cảnh thất trọng thiên?”

...

Vạn Biến Ma Quân thi triển chiêu thức, tay cầm trường đao, chém thẳng hai đâo về hướng Huyết Ngạo.

Tuy Huyết Ngạo bị dọa cho sợ hết hồn nhưng vẫn nhanh chóng tạo ra phòng ngự.

“Chiến Tranh Chi Bôi.”

Trên tay phải Huyết Ngạo lại xuất hiện một món pháp bảo có hình dạng giống như sừng trâu. Trên sừng trâu khắc phù văn đỏ như máu.

Ánh sáng lấp lóe, hư ảnh Man Ngưu to lớn xuất hiện, bao phủ Huyết Ngạo vào bên trong.

“Kẻ yếu giãy dụa thì có tác dụng gì chứ?” Vạn Biến Ma Quân hừ một tiếng, cười nói.

Công kích của hai đao kia dừng trên hư ảnh Man Ngưu.

Uồm!

Hư ảnh Man Ngưu kêu to một tiếng, dường như muốn ngăn cản công kích của Vạn Biến Ma Quân.

Chỉ là…

Vạn Biến Ma Quân đột nhiên lạnh lùng nói.

“Huyết Quyển Tàn Vân!”

Rắc một tiếng, hư ảnh Man Ngưu vẫn không thể chống đỡ được, bị phá thành những mảnh nhỏ.

“Đáng chết.” Huyết Ngạo cắn răng nói một tiếng,

“Ta liều mạng với ngươi. Huyết Hổ…”

Huyết Ngạo muốn sử dụng chân thân để liều mạng, nhưng lời còn chưa kịp nói xong…

“Cái gì?” Hắn ta đột nhiên xoay người.

Chỉ thấy sau lưng của hắn có một cái bóng, đột nhiên duỗi hai cánh tay đen như mực ra bắt lấy hai chân hắn ta.

Ngoài ra, những cánh tay đen như mực này hình như còn ẩn chứa một cỗ lực nào đó, vậy mà lại có thể giữ chặt được linh khí của hắn ta, khiến chúng khựng lại trong nháy mắt.

Dưới tình huống đột ngột xảy ra này, đối với Huyết Ngạo mà nói, khoảnh khắc bị ngừng lại này chính là đòn chí mạng nặng như núi.