Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 456: Cơ duyên xuất thế




“Tuân lệnh.” Toán Loạn Thiên bình tĩnh nói.

Thiên giới tam trọng.

Thiên địa biến sắc, giăng đầy mây đen.

Một trường kiếm kim sắc dài chừng năm thước đang trôi lơ lửng trên bầu trời.

Bởi vì nguyên nhân đó, giờ phút này ở Thiên giới tam trọng thiên, linh khí trong chu vi mấy dặm đều tụ lại ở đây. Đồng thời người của các thế lực lớn trong Thiên giới cũng tề tụ lại.

“Uy năng bậc này, đây chính là pháp bảo Đế giai được ghi chép trong cổ tịch đó sao?”

“Nói đến cũng kỳ lạ, một món pháp bảo Đế giai đặt ở trước mắt như vậy mà không có ai ra tay cướp đoạt sao?”

“Cướp đoạt? Ta phải nói là hôm nay ai dám cướp thì chết là cái chắc!”

Có người nói đúng vào chỗ ngứa.

Cường giả của những thế lực lớn trong Thiên giới đều chỉ ngắm nhìn, không một ai ở đây dám ra tay cướp lấy.

Dù sao thì một món pháp bảo Đế giai xuất thế đã gây ra động tĩnh rất lớn, nhất định tin tức này sẽ khiến những đại năng giả của thượng giới giáng lâm. Những tên Đan Hồn Cảnh thậm chí là Thông Thiên Cảnh như bọn họ mà ở trước mặt những đại năng giả đó cũng chỉ như kiến hôi mà thôi, chớp mắt là tiêu diệt được.

Bọn họ không muốn chỉ vì một món đồ không có được mà vứt bỏ cái mạng nhỏ của mình.

“Trời ạ, thật đúng là có người không sợ chết dám đi lên cướp món pháp bảo này sao?”

Có người sắc mặt trở nên tái nhợt, kêu lên một tiếng.

Một thân ảnh bay đến từ hướng Nam, động tác nhanh như cắt, không ngừng bay đến khoảng không phía trước.

Tuy trước đó đã nói như vậy, nhưng tục ngữ có câu là bứt dây động rừng.

Có người tiến lên thì một ít người ôm tâm trạng cầu may cũng thoáng chốc đã chọc thủng được phòng tuyến cuối cùng trong lòng. Chớp mắt mà hơn mười bóng người đã đồng loạt bay lên không trung.

Người lao ra đầu tiên là người trước đó đã nói câu kia.

“Một đám Đan Hồn Cảnh phế vậy mà cũng muốn tranh đoạt pháp bảo với bổn tọa sao?”

“Chết đi cho bổn tọa, Huyết Giao thông Thiên Quyết!”

Lão giả mặc huyết hồng đạo bào quát một tiếng lạnh lùng, toàn thân tuôn ra một một luồng tà khí màu đỏ thẫm.

Luồng tà khí này trong nháy mắt đã ngưng tụ thành hai con huyết sắc Giao Long, chúng lao xuống phía dưới mà cắn xé.

“Chiêu thức này... Là của Huyết Ma Đạo Nhân trăm năm về trước!”

“Không phải có tin đồn rằng hắn đã bị mấy vị cường giả Thông Thiên Cảnh liên thủ đánh chết rồi sao? Sao lại không chết được...”

“Huyết Ma Đạo Nhân? Chính là Huyết Ma Đạo Nhân được ghi trong sử sách, vì đột phá Thông Thiên Cảnh mà tàn nhẫn sát hại mấy chục vạn người để hiến tế đó sao?”

Có người sau khi nghe được danh hiệu của huyết bào lão giả thì bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, mặt mũi trở nên trắng bệch.

Chỉ thấy rằng mười người muốn tranh đoạt pháp bảo với Huyết Ma Đạo Nhân đều bị hai con Huyết Giao tà khí ngất trời trước mặt đánh đến không còn sức đánh trả.

Họ cứ vậy bị đánh bay về mặt đất.

“Đắc thủ!”

Một nam tử trung niên bất ngờ xuất hiện sau lưng Huyết Ma Đạo Nhân, hắn ta tự tin cười một tiếng: “Bàng môn tà đạo, chịu chết đi!”

“Thanh Liên nhất kiếm, Hư Vọng Phá Diệt!”

Một thanh kiếm đạt đến Thánh giai hạ phẩm bay ra từ trong tay áo của nam tử trung niên, đâm về phía sau ót của Huyết Ma Đạo Nhân.

“Là môn chủ đại nhân của Thanh Liên Kiếm môn, có tin đồn rằng hắn đã bước vào Thông Thiên Cảnh nhất trọng thiên, hiện tại xem ra là thật rồi!”

“Một trong những cao thủ của tam đại kiếm đạo ở Thiên giới ta là Thanh Liên môn chủ cũng đã xuất thủ, xem ra hôm nay Huyết Ma Đạo Nhân này sẽ phải bỏ mạng tại đây.”

Đang lúc tất cả mọi người đều cảm thấy thắng bại đã định thì thực tế thường vượt khỏi dự tính của tất cả mọi người.

“Chỉ là Thông Thiên Cảnh nhất trọng thiên mà cũng muốn đánh lén bổn tọa. Ngay cả môn chủ đời thứ năm của Thanh Liên Kiếm môn các ngươi trước đây cũng không dám làm ra chuyện tìm chết này đâu.”

Giọng điệu của Huyết Ma Đạo Nhân châm chọc.

Lúc Thanh Liên kiếm của nam tử trung niên chạm vào người trước mặt thì cơ thể của Huyết Ma Đạo Nhân vỡ tan tành như tấm kính vậy.

“Là giả?”

Mặt của nam tử trung niên biến sắc.

Hắn ta cảm nhận được cơn ớn lạnh truyền đến từ sau lưng, cấp tốc xoay người lại. Nhưng nghênh đón hắn ta chỉ là năm ngón tay gầy trơ xương đang nắm đầu của hắn lại.

“Bên trong cơ thể ngươi có nhiều linh khí dư thừa như vậy, bổn tọa không khách khí mà nhận lấy vậy.”

“Huyết Ma Đại Pháp!”

Khuôn mặt già nua của Huyết Ma Đạo Nhân lộ ra vẻ dữ tợn.

“Không...”

Nam tử trung niên chỉ kịp thốt ra một chữ như vậy, sau đó linh khí toàn thân bắt đầu bị Huyết Ma Đạo Nhân cướp đoạt hết.

“Không ổn rồi, mau cứu môn chủ!”

Đi kèm với một tiếng quát kẽ là không ít trưởng lão và đệ tử của Thanh Liên kiếm môn đồng loạt xông lên, lao về phía của Huyết Ma Đạo Nhân.