Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 453: Lôi Vân tông tức giận




Một vị trưởng lão rất nhanh đã có mặt trong đại điện.

“Tông chủ có gì phân phó?”

“Truyền lệnh xuống, điều động tất cả lực lượng của tông môn để điều tra chuyện này.”

“Bao gồm cả Bạch gia đó nữa, nếu có người dám cả gan cãi lệnh Lôi Vân tông thì cứ xem như phản tặc của Nam Đẩu đế quốc mà xử trí.”

“Vâng!”

Đợi sau khi trưởng lão đó lui ra, đôi mắt Đông Phương Tuyệt Lộ cũng trở nên lạnh như băng.

“Giết trưởng lão của tông ta, bổn tông chủ phải bắt ngươi nợ máu trả bằng máu!”

Lôi Vân tông xem như là đệ nhất đại tông duy nhất của Nam Đẩu đế quốc trong ngàn năm qua.

Từ hoàng thân quốc thích đến đệ tử trong các phủ không ngoại lệ đều là đệ tử nội môn hoặc ngoại môn của Lôi Vân tông.

Sau khi Đông Phương Tuyệt Lộ phát ra mệnh lệnh này, gần như năm phần lực lượng của Nam Đẩu đế quốc đã được điều động, nhiệm vụ cấp bách là tìm ra được hung thủ đã sát hại nhị trưởng lão Vương Xưng.

Hôm sau.

“Có phát hiện được gì không?”

Vẻ mặt Đông Phương Tuyệt Lộ lạnh lùng nhìn đệ tử đang báo cáo trước mặt mình.

“Cái đó... Vẫn, vẫn chưa có.”

Tên đệ tử kia có chút xấu hổ.

“Hừ! Một đám vô dụng! Một ngày trôi qua rồi mà một chút dấu vết cũng không tìm được.”

Đông Phương Tuyệt Lộ tức giận nói.

“Bẩm tông chủ, đệ tử chân truyền Ngô Khuynh Tình nói là mình biết hung thủ đã giết chết nhị trưởng lão.”

Một tên đệ tử đột nhiên vội vàng đi vào.

“Kêu nàng ta vào đây.”

Sắc mặt Đông Phương Tuyệt Lộ thay đổi, lát sau có một bóng dáng xinh đẹp bước vào.

Ngay khi thấy được Ngô Khuynh Tình.

“Rốt cuộc là ai ra tay?” Đông Phương Tuyệt Lộ nói với giọng rét lạnh.

Ngô Khuynh Tình cố tình làm ra một biểu tình khóc lóc xinh đẹp.

“Xin tông chủ làm chủ cho đệ tử.”

“Hôm qua ta đi cùng với phụ thân và nhị trưởng lão đến Ngô gia để từ hôn.”

“Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới Bạch Sùng của Bạch gia đó không chỉ hưu thê ngay trước mặt mọi người mà còn dùng lời nói để làm nhục đệ tử.”

“Nhị trưởng lão đứng ra muốn nói phải trái, ai ngờ Bạch Sùng lại quen biết được một cường giả Động Phủ Cảnh thần bí. Nhị trưởng lão không địch lại được, cuối cùng chết trong tay của kẻ kia.”

“Vậy tại sao các ngươi lại không bị gì hết?”

Đông Phương Tuyệt Lộ híp mắt lại hỏi.

“Bạch Sùng đó cũng không để cường giả Động Phủ Cảnh đó giết ta và phụ thân mà lại thả bọn ta đi.”

Ngô Khuynh Tình nhớ lại chuyện nhục nhã khiến nàng ta hận không thể tự vẫn vào hôm qua.

Trong lòng nàng ta hung ác nói thầm: “Bạch gia, Bạch Sùng, ta muốn các ngươi chết không có chỗ chôn.”

“Bổn tông chủ đã biết.”

“Bạch gia còn có Động Phủ Cảnh thần bí đó nữa, hừ! Ta sẽ để bọn họ lĩnh hội một chút thực lực của Lôi Vân tông ta.”

“Ngươi lui xuống đi.”

“Vâng, đệ tử xin cáo lui.”

Ngô Khuynh Tình đứng dậy rời đi.

Khi Ngô Khuynh Tình vừa mới đi khỏi chưa được mấy bước.

Ầm ầm!

Lôi Vân tông đã truyền đến tiếng chấn động mạnh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đông Phương Tuyệt Lộ cau mày lại.

Chợt có một tên trưởng lão tiến vào nơi này.

“Tông chủ, không xong rồi. Có mấy người tự xưng là sát thủ của Huyết Sát Các, đột nhiên tập kích bất ngờ đối với Lôi Vân tông.”

“Mấy người? Bổn tông trên dưới có đến mấy chục ngàn người, chỉ mấy người như vậy cũng khiến các ngươi lo sợ sao?”

Đông Phương Tuyệt Lộ khẽ quát lên.

“Không, tông chủ, tu vi của ba tên tự xưng là sát thủ Huyết Sát Các kia rất khủng bố. Hơn mười vị trưởng lão của chúng ta đồng thời tiến lên nhưng cũng không phải là đối thủ của bất kỳ người nào trong số họ.”

“Ngay vừa nãy, đã có mười trưởng lão ngoại môn mất mạng!”

Trưởng lão kia nói với vẻ mặt sợ hãi.

“Cái gì?”

Đông Phương Tuyệt Lộ đứng dậy, định đi ra bên ngoài đại điện.

“Ngươi chính là tông chủ của Lôi Vân tông đúng không?”

Một giọng nói đột ngột vang lên từ bên cạnh.

Xoẹt!

Theo sau giọng nói đó là một bóng người xuất hiện sau lưng tên trưởng lão kia. Người đến cầm kiếm, chém một nhát bay đầu tên trưởng lão đó.

Chỉ ngắn ngủi mấy giây, mọi người còn chưa kịp chuẩn bị gì cả.

Ánh mắt Đông Phương Tuyệt Lộ khóa chặt trên người đối phương.

“Ngươi chính là sát thủ Huyết Sát Các được nhắc đến đúng không?”

“Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Huyền của Huyết Sát Các, Trảm Minh phụng mệnh đến lấy mạng tông chủ Lôi Vân tông.”

Trảm Minh mặc một thân trường bào màu đỏ, đôi mắt sắc sảo, giọng nói lạnh lùng.

Đông Phương Tuyệt Lộ nghe thế thì thấy căng thẳng trong lòng, linh khí trong người đã được vận chuyển lên tới. Mặc dù ông ta không nhìn ra được tu vi của đối phương, nhưng thông qua tốc độ và động tác xuất thủ của người nọ, ông ta có thể đoán hắn ta ít nhất cũng là Động Phủ Cảnh giống mình!

“Đầu tiên cứ dò xét trước đã.”

Đông Phương Tuyệt Lộ thầm lẩm bẩm một câu, sau đó thì xuất thủ.

“Thiên Phạt đao!”

Đông Phương Tuyệt Lộ khẽ quát lên một tiếng, trong tay xuất hiện một món pháp bảo Địa giai cực phẩm.

“Lôi Pháp Đao Thức, thức thứ ba, Lôi Đao Vạn Quân!”

Ông ta cầm đao khua về hướng Trảm Minh.