Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 444: Nỗi tuyệt vọng của Hoa Hàm Nhụy




Sau khi Hồng Chấn tiến lên mấy chục bước.

“Đến lúc rồi!”

Hoa Hàm Nhụy thầm nghĩ thầm trong lòng, Cửu Tinh Liên Hoa Đăng đã xuất hiện trong tay nàng.

“Là Cửu Tinh Liên Hoa Đăng? Đây là nghĩ thông rồi, chuẩn bị giao cho bọn ta à?”

Một người vui vẻ nói.

Hồng Chấn có tu vi cao nhất trong đám người, đã đạt tới Dưỡng Thần Cảnh thất trọng thiên, là người đầu tiên phát hiện ra điều không thích hợp.

“Không đúng, mau ngăn ả ta lại. Ả muốn tự bạo pháp bảo!”

“Hừ. bây giờ mới nhận ra thì đã muộn rồi, một đám ác đồ Âm Độc Động, xuống địa ngục chuộc tội đi!”

Tay phải Hoa Hàm Nhụy giơ Cửu Tinh Liên Hoa Đăng lên thật cao.

Đồng thời, ánh sáng trên Cửu Tinh Liên Hoa Đăng cũng nở rộ tới mức cực hạn.

Bốn người Hồng Chấn thấy không ổn, rối rít lấy pháp bảo của bản thân ra, chuẩn bị ngăn cản uy lực của vụ nổ kinh khủng này.

Nhưng, một giây qua đi, hai giây qua đi, cho đến lúc cả phút đã trôi qua.

Cửu Tinh Liên Hoa Đăng cũng không xảy ra bất kỳ sự khác thường gì.

“Sao lại thế này?”

Hai mắt Hoa Hàm Nhụy hơi dại ra.

Rõ ràng nàng ta đã dùng ý niệm thao túng Cửu Tinh Liên Hoa Đăng tự bạo, tại sao đến bây giờ nó vẫn chưa nổ chứ?

Đám người Hồng Chấn vốn nhắm chặt mắt, lúc này mới hé ra, lại phát hiện vụ nổ trong dự đoán không hề xảy ra.

“Giỏi lắm, thì ra là gạt bọn ta, ngươi là đang đùa với lửa đấy.”

Hồng Chấn nhớ tới bộ dạng chật vật sợ hãi vừa rồi, lập tức thẹn quá hóa giận.

Đang định phóng về phía Hoa Hàm Nhụy, thì chợt có một âm thanh xa lạ, hắn ta chưa từng nghe qua bỗng vang lên: “Kẻ không phận sự, tất cả không được phép tới gần lãnh địa của Huyết Sát Các.”

Trên không trung, ngay cạnh Hoa Hàm Nhụy đột nhiên có một bóng người đi ra.

Người này một bộ hắc bào, không nhìn rõ khuôn mặt.

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, bàn tay người thần bí khẽ cử động.

Cửu Tinh Liên Hoa Đăng, pháp bảo Thánh giai hạ phẩm đang ở trong tay Hoa Hàm Nhụy lại từ từ bay đến trên tay hắn ta.

“Cửu Tinh Liên Hoa Đăng…” Hoa Hàm Nhụy mím môi.

Đang muốn ra tay đoạt lại, nhưng nàng lại phát hiện toàn thân mình đã không còn chút linh khí nào. Đừng nói là ra tay, ngay cả đi đường cũng khó khăn, chứ nói chi đến đoạt đồ từ trong tay người thần bí kia.

“Mặc kệ ngươi là Huyết Sát Các quỷ quái gì, giao Cửu Tinh Liên Hoa Đăng ra đây.”

Lúc này Hồng Chấn đã chuyển động thân thể, đi tới trước mặt người thần bí, tay phải thành quyền: “Tiếp chiêu, Bách Tượng chi lực!”

Sát thủ Huyết Sát Các nhìn chăm chăm vào một quyền này của Hồng Chấn, không nhịn được, được mở miệng nói: “Dưỡng Thần Cảnh à?”

Vốn tưởng rằng đối phương đã bị mình dọa sợ, Hồng Chấn nhếch miệng cười: “Không sai, hơn nữa còn là thất trọng thiên!!”

“Sâu kiến.”

Nhưng sau đó đối phương lại đột ngột đổi giọng, khiến trong lòng Hồng Chấn có phần chấn động.

Người thần bí nhấc tay phải lên.

Rầm!

“Chặn, bị chặn lại rồi à?”

Hình như Hồng Chấn có chút khiếp sợ.

“Hắc Viêm.” Vừa nói xong hai từ này, trên cánh tay Hồng Chấn đột nhiên bốc lên từng ngọn lửa đen nhánh quỷ dị.

Trong chớp mắt, ngọn lửa từ cánh tay đã lan khắp nửa người hắn ta.

“A! Đám lửa này là thứ gì vậy! Các ngươi mau cứu ta…”

Hồng Chấn bị ngọn lửa nóng bỏng đốt cho toàn thân cháy đen.

Hắn ta quay đầu xin sự giúp đỡ với ba đệ tử Âm Độc Động phía sau. Nhưng ba người đó cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến choáng váng.

Giây lát sau, toàn thân Hồng Chấn đã bị những ngọn lửa đen nhánh kia đốt sạch, chỉ còn lại một nhúm tro cốt đen tuyền.

Một luồng gió mát thoảng qua, thổi bay nhúm tro cốt ấy đi.

Lúc sát thủ đưa mắt nhìn ba người còn lại, trong nháy mắt bọn họ bị dọa đến toàn thân phát lạnh, định xoay người bỏ chạy khỏi đây.

“Hắc Viêm.”

Lại là những lời như lúc trước.

Ba người còn chưa chạy được mấy chục thước, trên người đã dấy lên những ngọn lửa đen, giống hệt Hồng Chấn lúc nãy.

Những ngọn lửa này dường như có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ. Ba người sống sờ sờ, chớp mắt đã biến thành một nhúm tro cốt.

Hoa Hàm Nhụy cũng bị dọa sợ đến choáng váng cả người.

Lúc Bích Dao môn bị công phá, nàng ta đã từng thấy cảnh máu chảy thành sông, xác chết la liệt khắp nơi. Nhưng những hình ảnh kia so với cảnh tượng trước mắt thì như đệ tử gặp phải sư phụ vậy.

Bốn Dưỡng Thần Cảnh cứ vậy mà lập tức biến mất.

Điều này sao có thể không khiến đệ tử chân truyền Bích Dao môn như nàng ta cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt chứ.

Thực lực như vậy cũng đã đến Động Phủ Cảnh rồi đi?

Hoa Hàm Nhụy đoán mục tiêu tiếp theo có thể là mình, hơi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Trong lòng cũng đã âm thầm cắn răng, bắt đầu chuẩn bị tinh thần chịu đựng ngọn lửa nhìn như có thể khiến người ta sống không bằng chết kia.

“Ngươi đi theo ta.”

Chợt, câu nói tiếp theo hạ xuống, lại khiến nàng từ từ mở mắt.