Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 439: Vạn Binh Đại Đế - Nam Vạn Thiên!




Ực!

Dương Độn ở bên cạnh đã sợ đến mức không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Tuy Dương gia hắn ta có thực lực hùng hậu, trong đó có một vị thái thượng lão tổ cũng là Hợp Đạo Cảnh. Nhưng mà bây giờ bọn họ đang ở cách xa hắn ta tít tắp.

“Dương đạo hữu, Thanh Tự đi trước một bước, làm phiền ngươi rồi.”

Thanh Tự Đại Đế bên cạnh để lại một câu, sau đó xoay người, trực tiếp sử dụng bí pháp thoát thân.

“Thanh Tự muội tử, ngươi!”

Dương Độn không nghĩ tới, trong lúc bản thân sinh lòng rút lui, Thanh Tự Đại Đế ở bên cạnh thế mà còn chạy nhanh hơn cả hắn ta, không nói hai lời đã lập tức chạy trốn.

“Ngươi nghĩ mình đi được à?”

Nam Vạn Thiên có danh xưng là Vạn Binh Đại Đế, nhìn thấy vậy thì chỉ cười cười.

“Sát Khưu chi trận.”

Chân trái Nam Vạn Thiên bước lên một bước.

Lấy hắn làm tâm điểm, tu vi Hợp Đạo Cảnh hậu kỳ đột nhiên bạo phát.

Dương Độn vừa mới chuẩn bị chạy trốn cảm nhận được khí tức này thì toàn thân lập tức cứng ngắc.

“Hợp, Hợp, Hợp Đạo Cảnh hậu kỳ?”

Dương Độn sợ hãi hô một tiếng, giọng lớn đến mức chỉ thiếu chút nữa là hét ầm lên.

Hết cách rồi, tu vi này đã vượt qua cả Thái thượng lão tổ nhà hắn ta.

Phải biết rằng tu vi của Thái thượng lão tổ khó khăn lắm mới đạt tới Hợp Đạo Cảnh sơ kỳ mà thôi.

Hợp Đạo Cảnh hậu kỳ, cái này… Đã sánh vai với những lão quái vật của Lục Đại thánh địa được rồi.

“Đây là chiêu thức gì vậy?”

Ngay sau đó, Dương Độn phát hiện mình vốn đứng trong một vùng hư không lúc này lại đột nhiên biến đổi.

Biến thành một vùng hoang mạc cồn cát.

Giữa vùng cồn cát này có vô số binh khí cắm trên mặt đất cát. Có một số binh khí vẫn còn dính lại vết máu, rỉ sét loang lổ.

Bên kia, Thanh Tự Đại Đế đã chạy xa hơn mười dặm, vốn cho là mình có thể bình yên vô sự, nhưng sau một giây thả lỏng, thở hắt ra một hơi, nàng ta đột nhiên phát hiện hình ảnh bốn phương tám hướng xung quanh đã thay đổi. Biến thành một vùng hoang mạc.

“Đây là chuyện gì vậy?”

Thanh Tự Đại Đế cau mày.

Đùng!

Một âm thanh như tiếng sét đánh chợt nổi lên.

“Không hay rồi!”

Thanh Tự Đại Đế nhanh chóng xoay người.

“Dũng Tuyền Chi Thủy.”

Hai tay nàng ta bấm pháp quyết, từng dòng nước xiết dâng lên quanh người.

Dưới sự khống chế của Thanh Tự Đại Đế, những dòng nước xiết này hình thành màn nước cản trước người nàng ta.

Một mũi tên bắn vào màn nước, màn nước rung chuyển kịch liệt.

Sau khi thành công cản được mũi tên kia,

Thanh Tự Đại Đế quay đầu nhìn về phía người công kích mình.

Chỉ thấy một tử thi mặc áo giáp loang lổ, bất ngờ đứng lên.

Hai tay nó còn cầm trường cung, phía sau lưng đeo một cái bao đựng mũi tên. Không khó để đoán được, mũi tên vừa rồi chính là nó bắn ra.

“Rốt cuộc thì những thứ này là cái quỷ gì vậy?”

Khuôn mặt Thanh Tự Đại Đế tái nhợt.

Chỉ thấy được dưới cái nhìn của nàng ta, từng cỗ tử thi chầm chậm đứng dậy.

Liếc nhìn lại, có đến hàng vạn tử thi binh sĩ xuất hiện.

Cứ như vậy trong nháy mắt, bốn phương tám hướng xung quanh Thanh Tự Đại Đế đã bị bao vây triệt để.

Nam Vạn Thiên chân đạp hư không, thì thầm với vẻ đắc chí: “Các tướng sĩ của bản soái thức tỉnh rồi.”

Dương Độn nhìn bốn phía càng ngày càng nhiều tử thi bò ra từ nền cát, cơ bản là bị dọa đến mức run như cầy sấy.

Bởi vì hắn ta phát hiện ra, tuy thực lực của đám tử thi này không đạt tới Đế Cảnh, nhưng hình như khoảng cách với Nhập Đạo Cảnh cũng không kém là bao.

Huống chi, nhiều binh sĩ tử thi như vậy, nếu đánh với bọn họ, chắc chắn có thể trắng trợn mài chết hắn ta.

Dương Độn thấy bây giờ có trốn cũng không thoát, chỉ có thể cắn răng ngẩng đầu nhìn về phía Nam Vạn Thiên đang ở giữa không trung: “Ta cùng quý các không oán không cừu, chẳng biết tại sao phải nhằm vào ta?”

Nam Vạn Thiên nghe vậy, hơi hơi cúi đầu nhìn Dương Độn.

Hai mắt hắn hiện lên ý cười, cho đối phương một câu trả lời: “Đúng là không oán không thù, nhưng Huyết Sát Các ta giết người không cần lý do.”

Nghe được đáp án như vậy, phản ứng đầu tiên của Bạch Liêu Đại Đế Dương Độn là ngây người mất một giây đồng hồ, sau đó thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Giết ta? Quý các không sợ Dương gia ở phía sau ta trả thù sao? Ở đại lục khác, Dương gia ta chính là bá chủ một phương, nếu như bây giờ các hạ có thể thu tay, mọi chuyện còn có chỗ thương lượng. Nhưng nếu hôm nay các hạ ngươi cố ý giết ta, đợi đại quân Dương gia ta đặt chân đến nơi đây, thì sẽ là cục diện không chết không thôi.”

Dương Độn nói với vẻ mặt uy hiếp.

“Cho nên, ngươi đang uy hiếp bản soái à?” Nam Vạn Thiên cảm thấy hơi buồn cười.

“Phải thì sao nào?”

Trong lòng Dương Độn có chút hoang mang, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn cố gắng làm ra vẻ cứng rắn hơn. Hắn ta không tin Huyết Sát Các thực sự chẳng hề sợ Dương gia một chút nào.

Hắn ta muốn cược một đường sinh cơ kia!