Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 430: Chân Nguyên Tông bị diệt




Lãnh Thanh Phong cũng vì sớm ra khỏi Lôi Ngục điện mà xiêm y màu lam nhạt có vẻ phong trần mệt mỏi.

Trên mặt mang nụ cười ấm áp, đầu tiên hắn đưa mắt nhìn Chung Ngô, sau đó tầm nhìn lại chuyển hướng về phía tòa trận pháp, lẩm bẩm: “Đây là tòa trận pháp mà Huyết Sát Các muốn sao?”

“Trận pháp Huyết Sát Các muốn? Lãnh trưởng lão ngươi đang nói cái gì vậy?”

Chung Ngô nhăn mày, không nhịn được hỏi lại.

“Ý trên mặt chữ.”

Trong lúc bất chợt, Chung Ngô chú ý tới một thanh trường kiếm bên tay phải của Lãnh Thanh Phong. Trên lưỡi kiếm còn lưu lại vết máu nhàn nhạt.

Ngay lúc này, gương mặt mang nụ cười ôn hòa yếu ớt của Lãnh Thanh Phong chợt trở nên có chút lạnh lùng.

“Thiên Tuyết Kiếm Thức!”

Một thân tu vi Thánh Cảnh nhất trọng thiên ầm ầm bộc phát ra.

“Thánh Cảnh nhất trọng thiên?”

“Ngươi đột phá!”

Khi biết Lãnh Thanh Phong đã đột phá bình cảnh Thánh Cảnh, cảm giác đầu tiên của Chung Ngô là thất kinh.

Tiếp đó thân hình lui về phía sau tiến hành phòng ngự.

Thế nhưng, Lãnh Thanh Phong đã nhìn ra sơ hở của Chung Ngô từ lâu.

Một kiếm tuyết trắng đâm ra!

Mặc dù không có một kiếm phong hầu, nhưng trên ngực Chung Ngô lưu lại một đạo vết kiếm vô cùng thê thảm, máu chảy dầm dề. Sắc mặt Chung Ngô tái nhợt, nhìn trước ngực tràn đầy máu tươi.

Tầm mắt rơi vào trên người Lãnh Thanh Phong đột nhiên bạo khởi động thủ:

“Lãnh Thanh Phong ngươi điên rồi?”

Tuy rằng quan hệ giữa hắn cùng với Lãnh Thanh Phong không được tính là tốt đẹp, nhưng cũng không đến mức động vào đao kiếm.

“Điên? Kẻ điên chính là các ngươi mới đúng.”

Lãnh Thanh Phong lạnh nhạt nói.

Bên phải tay Lãnh Thanh Phong nắm chặt chuôi kiếm, phát động công kích lần thứ hai. Bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng, bị trúng một kiếm nên bản thân đã trọng thương, Chung Ngô chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, hắn ta rơi vào thế yếu. Từng chiêu của Lãnh Thanh Phong đều là trí mạng, mỗi một kiếm đều ẩn chứa sát khí kinh người. Hoàn toàn không nhìn ra hắn ta và Chung Ngô là trưởng lão của cùng một tông.

Thoạt nhìn càng giống như cừu nhân mang đại thù sinh tử gì đó hơn.

Chung Ngô chỉ có tu vi Bán Thánh Cảnh tất nhiên không phải là đối thủ của Lãnh Thanh Phong đã tiến vào Thánh Cảnh nhất trọng thiên, chỉ trong vòng thất kiếm đã bại trận.

Thân hình Chung Ngô chật vật, cả người tắm đầy máu tươi, ngã dựa vào một thân cây.

“Vì sao?”

Chung Ngô gắt gao trừng mắt nhìn Lãnh Thanh Phong.

Lãnh Thanh Phong không trả lời, chỉ cầm lợi kiếm trong tay bước từng bước tới gần hắn ta.

Mãi cho đến khi chỉ còn cách khoảng trăm thước, Chung Ngô nhìn thấy một tấm lệnh bài ở bên hông đối phương.

Trên lệnh bài viết một chữ ‘Địa’ có phong cách cổ xưa, Chung Ngô bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn nhìn Lãnh Thanh Phong với vẻ mặt khó có thể tin nổi: “Ngươi vậy mà lại gia nhập Huyết Sát Các!”

Lãnh Thanh Phong nhìn cái người sắp chết này, cười yếu ớt gật đầu một cái:

“Chuẩn xác mà nói là mới gia nhập một năm trước.”

“Một năm trước? Chẳng phải lúc đó ngươi đang ở trong Lôi Ngục điện sao?”

Chung Ngô nghe được ba chữ này, hai mắt muốn có bao nhiêu kinh hãi thì có bấy nhiêu.

Lãnh Thanh Phong chậm rãi giơ kiếm trong tay lên, một kiếm vung xuống.

Soạt!

Một kiếm bêu đầu.

Nhìn thi thể lạnh như băng, Lãnh Thanh Phong chỉ bình tĩnh nói: “Tai vạ đến nơi ai nấy đều phải tự chịu, Chung Ngô ngươi vẫn quá mức ngu xuẩn.”

“Còn nói chi là lão gia hỏa Khương Quảng Phách kia, hắn ta đã không còn là tông chủ năm đó từ lâu rồi.”

Lãnh Thanh Phong quay đầu nhìn sang một bên.

Về chuyện tông chủ nhà mình học tập một môn tà công Đế giai, cũng là chuyện hắn ta ngẫu nhiên phát hiện vào một năm trước.

Từ đó trở đi, cộng thêm chuyện Chân Nguyên Tông phong sơn, từ lâu hắn ta nghĩ tới khí số của Chân Nguyên Tông đã tận, bị diệt cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Lãnh Thanh Phong hắn ta chẳng qua là tìm được một phương pháp có thể bảo toàn chính mình mà thôi. Đi theo kẻ địch? Người phản bội?

Đối với Lãnh Thanh Phong mà nói thì danh tiếng cũng chỉ là một hư danh, hắn ta sẽ không quá để ý những thứ này.

Tiêu diệt Chân Nguyên Tông tiến hành thuận lợi một cách dị thường.

Còn chưa tới nửa canh giờ, ngoại trừ các đệ tử và các trưởng lão nguyện ý đầu hàng, tất cả những người khác đều đã bị giết không còn một mống. Lãnh Thanh Phong quỳ một gối xuống đất.

“Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa, Lãnh Thanh Phong bái kiến đại nhân.”

Lãnh Thanh Phong quỳ một gối, mặt hướng về phía trước, cất tiếng nói với thần sắc bình tĩnh.

Chỉ thấy phía trước là một gã lão giả mặc áo bào tro, chậm rãi bước đến chỗ này.

“Mấy cái thứ này, chỉ giết đến khoảng hai nghìn rưỡi.”

Thái Hoang nhìn một cỗ thi thể không đầu ngã ở một bên, nhún vai một cái rồi nói.

Lãnh Thanh Phong nghe vậy, tuy rằng mặt không biểu tình nhưng nội tâm có thể nói là hết hồn, sợ hãi không gì sánh được.

Hắn biết rõ, hai nghìn rưỡi trong miệng Thái Hoang là cái gì. Đây chính là hắn đã giết hơn hai nghìn người!