Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 420: Đại Đế bị giam cầm (2)




Thời điểm Thiên Man Đại Đế nhìn thấy Tả Khâu Trường Ý, ông ta còn lộ ra biểu tình cười nhạo.

“Chỉ là Nhập Đạo đỉnh phong mà đã khiến Bạch Á thánh địa biến thành bộ dạng này. Vạn năm nay, Bạch Á thánh địa đúng là càng ngày càng đi xuống.”

“Lục Đại Thánh Địa? Lão phu thấy Lục Đại Thỉ Địa thì đúng hơn.”

“Vừa hay đã lâu không động gân cốt, một Nhập Đạo đỉnh phong để cho ta luyện thân một chút ngược lại cũng thích hợp.”

Thiên Man Đại Đế nhẹ nhàng chuyển động, thân hình đột nhiên thuấn di.

Thần sắc Tả Khâu Trường Ý biến đổi:

“Thiên Ma Tí Hộ.”

Ma khí hiện lên.

Sau khi Tả Khâu Trường Ý ngưng tụ thành một đạo hư ảnh thiên ma.

Thiên ma dài như một đôi cánh chim thật lớn, lông vũ bao vây hắn ở bên trong. Thiên Man Đại Đế xuất hiện ở trước mặt Tả Khâu Trường Ý.

Tay phải huy động búa lớn, một búa huy phách vỗ xuống.

Ầm!

Đưa mắt nhìn cánh chim bị búa của mình bổ ra vỡ vụn, Thiên Man Đại Đế trào phúng nói: “Phòng ngự phí công!”

Thời khắc Thiên Ma Tí Hộ bị phá ra, thân hình Tả Khâu Trường Ý cấp tốc lùi về phía sau.

Né tránh được một kích này, trên gương mặt Tả Khâu Trường Ý xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh: “Lực lượng thật là cường đại!”

“Vẫn chưa xong đâu!”

Thiên Man Đại Đế không định cho Tả Khâu Trường Ý thời cơ nghỉ ngơi, ông ta chuẩn bị nhân cơ hội tiếp tục công kích. Đúng lúc này, một đạo quang đột nhiên phủ xuống.

Thiên Man Đại Đế cảm nhận được cỗ kiếm ý mãnh liệt xông đến thì vội vã cầm lấy búa lớn che trước mặt mình.

Chỉ tiếc, lực lượng của đạo kiếm quang này vượt quá tưởng tượng của ông ta.

“Ghê tởm!”

Uy năng của kiếm quang lại khiến một kích của Thiên Man Đại Đế từ trên cao đánh xuống mặt đất. Bụi bặm bốc lên.

Cả người Thiên Man Đại Đế đầy rẫy bụi đất, ông ta chậm rãi đứng dậy.

“Là ai?”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên.

Một bóng hình xinh đẹp thướt tha, phong thần yểu điệu xuất hiện giữa không trung.

Nhìn thấy Đông Tuyết Vân Tịch tới, Tả Khâu Trường Ý chắp tay nói: “Đa tạ vì đã xuất thủ tương trợ.”

“Ngươi đi giúp những người khác đi, giao hắn cho ta.”

Đông Tuyết Vân Tịch nhẹ giọng nói.

“Vâng.”

Tả Khâu Trường Ý gật đầu, xoay người rời đi.

Thiên Man Đại Đế nhìn nữ Đại Đế đột nhiên xuất hiện trước mắt.

“Vừa rồi là lão phu khinh thường, tiếp tục!”

Thiên Man Đại Đế nheo mắt, hai chân dẫm mạnh xuống!

Phát động tấn công về phía đối phương!

Đông Tuyết Vân Tịch nhìn ông ta, từ dưới đáy mắt hiện ra một chút khinh bỉ.

“Dung Đạo Cảnh hậu kỳ, kiến càng mà cũng muốn lay cổ thụ.”

“Khiến bản đế ngã xuống thử xem.”

Đông Tuyết Vân Tịch nói xong.

Tu vi Hợp Đạo Cảnh sơ kỳ bộc phát ra tựa như hồng thủy.

Thiên Man Đại Đế vừa mới phi tới giữa không trung, cả người nhất thời choáng váng.

Thân thể hắn bị dừng ở giữa hư không, không thể nào động đậy!

“Hợp, Hợp Đạo Cảnh?”

Rất nhanh, hắn đã cảm nhận được khí tức khủng bố toát ra từ trên người Đông Tuyết Vân Tịch.

Hợp Đạo Cảnh đấy! Trước mặt ông ta chính là Hợp Đạo Cảnh, đặt ở thời đại của ông ta năm xưa cũng tuyệt đối là một tồn tại giống như lông phượng và sừng lân. Tại sao ông ta chỉ vừa mới ra ngoài đã đụng phải cường giả Đại Đế bực này chứ?

Thiên Man Đại Đế tự biết không địch lại, ông ta đầu hàng với tốc độ ánh sáng: “Các… các hạ, ta nguyện ý đầu hàng, xin các hạ hãy thả cho ta một con đường sống.”

Đối với Thiên Man Đại Đế mà nói, da mặt cũng chỉ là thứ có thể tùy tiện vứt bỏ.

Ông ta đã bị Bạch Á thánh địa trấn áp cả vạn năm.

Hiện tại rốt cục cũng lấy được tự do lần nữa, sao ông ta có thể bỏ qua một thế giới xinh đẹp nhanh như vậy được chứ? Ông ta vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm nhưng chưa hoàn thành.

Đông Tuyết Vân Tịch ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay trắng nõn như mỹ ngọc giơ cao.

Nàng bình tĩnh nói: “Nếu ngươi đỡ được một kích này thì sao lại không thể thả cho ngươi một con đường sống được đây?”

Dứt lời, từ trên đầu ngón trỏ một đạo quang tuyến trắng bóng như tuyết bỗng nhiên bắn ra. Thoạt nhìn từ xa, đạo quang tuyến này rất nhỏ và mỏng manh.

Nhưng trong mắt đương sự Thiên Man Đại Đế, nó lại giống một cái mặt trời đang rơi xuống chỗ ông ta.

“Không!”

Thiên Man Đại Đế không khỏi cắn răng một tiếng, trong giây lát ông ta há hốc mồm, quang tuyến đã trực tiếp xuyên thấu mi tâm của ông ta.

Con ngươi của Thiên Man Đại Đế tan rã vô thần, một tôn Dung Đạo Cảnh hậu kỳ vẫn lạc.

“Sâu kiến.”

Đông Tuyết Vân Tịch thấy thế thì không khỏi châm chọc một tiếng. Tay phải của nàng lại đưa đến phía trước.

Trong khoảnh khắc, thân thể Thiên Man Đại Đế bắt đầu phân ly, hóa thành bụi phấn. Làm xong hết thảy, Đông Tuyết Vân Tịch xoay người, sau đó rời đi.

Bạch Á thánh địa, tòa thánh địa cuối cùng thuộc Lục Đại Thánh Địa… đến lúc này cũng bị tiêu diệt. Thời đại Lục Đại Thánh Địa nắm Tiên Huyền đại lục trong tay dài đến vạn năm rốt cuộc cũng hoàn toàn bế mạc!

... Trấn Ngục Ma Các.

Vạn vật sâm la, dị tượng nhô lên cao.