Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 394: Vô Cấu Quyết




Văn Nhan Thiên Hạc thấy vậy thì sắc mặt cũng trở nên cứng ngắc.

Ông ta đương nhiên biết hai vầng minh nguyệt biến thành Đông Tuyết Vân Tịch kia là giả, nhưng khi ông ta cẩn thận cảm nhận một chút thì khí tức tản ra từ hai phân thân kia vốn độc nhất vô nhị so với bản thể.

Nếu không phải tận mắt thấy hai phân thân đó là do hai vầng minh nguyệt của Pháp Tướng kia biến thành thì đúng là Văn Nhan Thiên Hạc không thể nhìn ra được đâu là bản thể, đâu là phân thân.

Sau khi nhìn ba Đông Tuyết Vân Tịch trước mắt, nội tâm của Văn Nhan Thiên Hạc xuất hiện một dự cảm không lành, nó bộc phát vô cùng mãnh liệt.

Ngay lập tức, khi hư ảnh của bốn Yêu thú do lão nho sĩ gọi ra tiến đến gần Đông Tuyết Vân Tịch. Đông Tuyết Vân Tịch hô lên một tiếng: "Vô Cấu Quyết!"

Hai tay kết thành một đạo ấn.

Tiếng nói vừa dứt, hai mắt của Văn Nhan Thiên Hạc bỗng nhiên trợn to.

Bởi vì lấy Đông Tuyết Vân Tịch làm trung tâm, chu vi mười dặm xung quanh đột ngột biến thành một mảnh trắng đen, giống như một bức họa chỉ có hai màu đen và trắng vậy. Hơn nữa màu trắng đen này còn đang không ngừng lan ra ngoài.

Bốn Yêu thú ở đây cũng biến thành màu trắng đen giống như những thứ kia.

Ông ta phát hiện ra bốn Yêu thú sau khi đã đổi màu thì cũng đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, giống như đã bị thi triển Định Thân Thuật vậy.

Văn Nhan Thiên Hạc nhìn lực lượng thần bí đang không ngừng lan đến phía mình thì trong lòng thầm than không ổn.

Ông ta tạm thời thu hồi lại Văn Miếu Tỷ, xoay người về phía sau định chạy trốn.

Nhưng nào có chuyện đơn giản như vậy, hai phân thân của Đông Tuyết Vân Tịch đồng thời chuyển động với tốc độ cực nhanh.

Trong nháy mắt đã thuấn di tới trước mặt Văn Nhan Thiên Hạc.

Văn Nhan Thiên Hạc nhìn hai phân thân đang ngăn cản đường lui của mình lông mày nhăn lại như dính vào nhau.

"Cút ngay!"

Tay ông ta cầm Văn Thánh Bút, nhanh chóng viết xuống một chữ 'công' trước mặt.

Chữ 'công' này chợt hóa thành hai phi kiếm kim sắc đâm về hướng của hai phân thân kia.

Ông ta đang định nhân thời cơ hai phi kiếm cuốn lấy phân thân mà thoát khỏi chỗ này, nhưng một chuyện khó tin đã xảy ra.

Hai phân thân kia đã phá vỡ phi kiếm kim sắc dễ như chuyện trở bàn tay. Điều này đã khiến Văn Nhan Thiên Hạc trừng mắt đến mức muốn rớt con ngươi ra ngoài.

Đây không phải phân thân sao? Tại sao lại có thực lực mạnh như vậy?

Hai phi kiếm của mình dư sức kéo chân một Đại Đế Dung Đạo Cảnh đỉnh phong, nhưng giờ đây còn chưa tới năm giây mà hai phi kiếm kim sắc đã không còn nữa? Rốt cuộc đây là thực lực gì vậy?

Văn Nhan Thiên Hạc quay đầu nhìn lại, phát hiện phạm vi của Vô Cấu Quyết chỉ còn cách mình chưa đến một ngàn thước.

"Đáng chết!"

Văn Nhan Thiên Hạc nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị cưỡng ép giải khai phong tỏa của hai phân thân trước mặt.

"Thiên Địa Vạn Pháp, Thông Huyền Vu Nhữ, Hạo Nhiên Chính Khải, khóa!"

Văn Nhan Thiên Hạc nhanh chóng khởi động một pháp quyết.

Đầu tiên là có một pháp điển kim sắc trôi lơ lửng trước mặt ông ta.

Sau đó từ giữa pháp điển kim sắc bỗng nhiên bay ra hai xiềng xích giăng đầy kim sắc. Xiềng xích bay về phía hai phân thân kia.

Có điều hai xiềng xích kim sắc này lại bị hai phân thân dùng kiếm chặt đứt.

Văn Nhan Thiên Hạc thấy cảnh này thì sắc mặt tối sầm lại.

Thật sự là cách biệt quá lớn.

Hai phân thân sao có thể có thực lực mạnh như vậy được.

Thực lực mà hai phân thân thi triển ra vào lúc này hoàn toàn như Hợp Đạo Cảnh sơ kỳ.

Giờ phút này Văn Nhan Thiên Hạc cảm giác như mình đang đối mặt với sự vây công của ba Đại Đế Hợp Đạo Cảnh vậy.

"Xem ra phải dùng một chiêu này rồi."

Lúc Văn Nhan Thiên Hạc đang chuẩn bị vận chuyển linh khí lại đột nhiên phát hiện linh khí trên dưới toàn thân giống như đã bị giam lại vậy, hoàn toàn không có cách nào lưu động được.

Ông ta định quay đầu lại nhìn thì nhận ra đến cả đầu mình cũng không cử động được.

Không chỉ là đầu, Văn Nhan Thiên Hạc phát hiện cả cơ thể mình cũng không thể động đậy giống như vậy.

Ông ta di chuyển đồng tử, khóe mắt liếc về phía sau, kết quả chỉ thấy toàn bộ người mình đã biến thành một màu đen trắng.

Con ngươi của ông ta co rút lại, dùng hết khí lực còn sót lại để mở miệng: "Không, đây... Sao có thể chứ..."

Lời nói chỉ được đến đây.

Sau khi Văn Nhan Thiên Hạc biến thành màu trắng đen thì phạm vi lan truyền của Vô Cấu Quyết cũng dừng lại.

Nếu như có người khác ở đây, nhất định sẽ bị tình cảnh trước mắt làm cho chấn động.

Bởi vì ngay lúc này, tất cả mọi thứ trong chu vi ngàn dặm đều bị hóa thành trắng đen, giống như một bức tranh thủy mặc vậy.

"Chẳng qua mới chỉ đặt chân vào Hợp Đạo Cảnh mà thôi, cũng không biết ai cho ngươi can đảm mà dám giao thủ với bổn đế, đúng là không biết tự lượng sức."

Đông Tuyết Vân Tịch nhìn Văn Nhan Thiên Hạc đang không thể nhúc nhích kia, nàng giơ tay phải lên, trên đầu ngón trỏ chợt bộc phát ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt. Một đạo kiếm ý đột nhiên bắn tới.