Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 371: Uy Hợp Đạo!




“Lãnh Hoàn Phá Ngưng!”

Theo tiếng của Đông Tuyết Vân Tịch, không gian xung quanh tựa như ngưng đọng tại khoảnh khắc này.

Rào rào!

Ngay sau đó, một luồng khí lạnh đến không tưởng càn quét toàn trường, vạn dặm mặt biến sóng lớn mãnh liệt chợt bị ngưng kết thành từng băng dày đặc, biến hóa bất ngờ khiến đám người đều thay đổi sắc mặt.

“Uy năng bực này, người này ít nhất cũng là Dung Đạo Cảnh đỉnh phong!” Một Đại Đế thầm nói.

Vu Quang Đại Đế Trình Lục Sư bên kia đã tới trước mặt Đông Tuyết Vân Tịch. “Tiểu mỹ nhân, để ta nếm thử thực lực của nàng nào!”

Trình Lục Sư cười đê tiện, không hể để ý đến tình huống nghiêm trọng thế nào. Ngay sau đó đánh ra một quyền!

“Viên Tổ Man quyền!”

Trình Lục Sư chợt quát lớn, khí huyết lực toàn thân tựa như một con rồng quấy đảo, hỗn loạn kinh người.

Linh khí lơ lửng trong chu vi vạn dặm dường như đều tụ tới một quyền này của Trình Lục Sư.

Khoảnh khắc hắn vung tay, sau lưng xuất hiện hư ảnh một con vượn khổng lồ. Quyền phong kinh người tựa Long quyền, hỗn loạn xen lẫn từng trận rồng gầm rú.

“Tới tay!”

Khoảnh khắc nắm đấm của Trình Lục Sư tới cách Đông Tuyết Vân Tịch chỉ trăm thước, trong lòng hắn thầm đắc ý.

Chiêu này của hắn trong phạm vi khoảng cách trăm thước xem như vô địch! Trừ khi tu vi đối phương cao hơn hắn thật nhiều.

Bằng không, dù có gặp phải Dung Đạo Cảnh trung kỳ, hậu kỳ cũng không thể đón đỡ bằng thân xác.

Nhưng ngay khi trong đầu hắn còn đang đắc ý, cơ thể hắn bị ngăn lại tại khoảng cách này.

“Sao lại…”

Hai mắt Trình Lục Sư co rụt, chỉ thấy nắm đấm phải hắn cảm thấy vô địch đang bị một tầng băng vừa dày vừa nặng bao bọc, hơn nữa lớp băng kỳ quái này còn men theo cánh tay ăn lên, tựa như muốn bao trọn cơ thể hắn, đông hắn thành tượng đá.

“Luyện Phách Thể quyết, cho ta phá!”

Trình Lục Sư vận chuyển công pháp, tựa hồ muốn dùng khí huyết mạnh mẽ đạp tan lớp băng. Chẳng qua…

“Vô dụng ư?” Trình Lục Sư thất thanh.

Khí huyết lực mạnh như rồng của hắn lại không thể chấn vỡ lớp băng này. Trơ mắt nhìn lớp băng leo lên như dây tơ hồng, Trình Lục Sư cuối cùng cũng luống cuống.

Còn không chờ hắn nghĩ ra cách đối phó, giọng nói mềm nhẹ của Đông Tuyết Vân Tịch lại vang lên: “Gặp lại sau, vĩnh biệt.”

Trình Lục Sư chợt tỉnh hồn, nhìn lại Đông Tuyết Vân Tịch trước mặt. Đông Tuyết Vân Tịch đã lặng lẽ không chút tiếng động, chạm ngón trỏ lên giữa trán Trình Lục Sư.

Chỉ một thoáng, lớp băng vốn đã ăn lên tới cánh tay Trình Lục Sư như được uống thuốc kích thích, hưng phấn lại điên cuồng tăng tốc độ.

“Không…”

Trình Lục Sư chỉ kịp nói chữ cuối cùng, sau đó toàn thân đã bị băng bao bọc, hóa thành một pho tượng đá.

Toàn trường lặng ngắt như tờ…

Đây chính là một Đại Đế đấy!

Hơn nữa còn không phải Đại Đế tầm thường, mà là Đại Đế đã bước chân vào Dung Đạo Cảnh, một Đại Đế có Quyền pháp lừng danh.

Vậy mà cứ thế thua trong một chiêu của Đại Đế xa lạ này, thật khiến người mở rộng tầm mắt, khó có thể tin.

“Nữ… nữ tử này tu vi bực nào? Chỉ một chiêu đã đánh bại Trình Lục Sư, trong lịch sử Tiên Huyền đại lục này e là cũng không có bao nhiêu Đại Đế làm được như vậy.”

Tam Tiên Đại Đế của Tiên Khung Thánh địa cau có.

Toàn bộ Đại Đế vừa rồi còn đầy tự tin chợt chùn bước, không ai dám ra tay thêm nữa.

Một chiêu đánh bại Dung Đạo Cảnh sơ kỳ, lại còn không chừa cho đối phương chút năng lực phản kháng nào. Cho dù là Dung Đạo Cảnh đỉnh phong cũng khó làm được đi.

Vậy… cũng chỉ còn lại một khả năng.

“Chẳng lẽ nàng ta đã là Hợp Đạo!”

Một người nói ra nghi ngờ có khả năng nhất lúc này.

“Thỉnh chư vị đạo hữu tự thu xếp ổn thỏa, bản Đế không phụng bồi.” Một Đại Đế vừa xuất quan không lâu của Bạch Á Thánh địa nhanh nhẹn xoay người, muốn lẩn mất.

Lần này, ngoại trừ tới để cướp đoạt cơ duyên, mục đích chính của lão là báo thù rửa hận cho Cổ Long Đại Đế của Thánh địa mình.

Nhưng ai có thể tưởng được, nữ tử Đại Đế mà Huyết Sát Các phái ra lần này mạnh đến không giống người! Thật là ngoài ý liệu!

Lão lại không muốn nối gót Cổ Long Đại Đế Hoang Kính, trở thành Đại Đế thứ hai của Thánh địa tử trận. Lão không muốn chết, cũng không ném nổi mặt mũi này.

Nhưng Vạn Cổ Đệ Nhất Nữ Đế Đông Tuyết Vân Tịch cũng sẽ không cho phép bọn họ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

“Nguyệt Phách.”

Đông Tuyết Vân Tịch khẽ gọi một tiếng.

Chỉ thấy khối Ngọc Bích nàng đeo bên hông chợt tản ra vầng sáng chói lòa. Ngay sau đó, một bóng dáng khổng lồ trắng như tuyết xuất hiện, đám người lần nữa bị dọa ngây người.

Toàn bộ ánh mắt đổ dồn lên Thương Lang bạc trắng sau lưng Đông Tuyết Vân Tịch. Đôi mắt sói màu xanh lam nhạt của Thương Lang kia tựa như vầng trăng chói mắt vậy.

Khiến người ta khiếp sợ chính là tu vi kinh người của Thương Lang khổng lồ. “Dung Đạo hậu kỳ? Sao có thể!”

“Giết hắn.”

Đông Tuyết Vân Tịch chỉ về phía Đại Đế muốn chạy trốn của Bạch Á Thánh địa.