Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 369: Vô Tận Minh Hải (2)




“Khởi bẩm Các chủ đại nhân, có vẻ bên Lục đại Thánh địa đã nhận được tin rồi. Nhưng chắc chắn chưa thu xếp lên đường.”

“Ta đã biết.”

“Ngươi đi xuống trước đi, lát nữa ta sẽ bố trí nhân thủ.”

“Vâng.”

Sau khi Bách Lý Thiên Cơ rời đi.

Dạ Mệnh đột nhiên nói: “Nhiệm vụ này giao cho ngươi.”

Hư không bên cạnh chợt rung lên, một bóng người tuyệt diệu không gì sánh kịp bước ra, chính là Nữ Đế Thanh Tịch.

Đông Tuyết Vân Tịch nhìn Dạ Mệnh, chắp tay nhỏ nhẹ nói: “Vân Tịch đã biết.” Dạ Mệnh gật đầu.

Lúc trước, sau một hồi hỏi dò, Dạ Mệnh nhận được Hệ Thống giải thích, cũng hiểu Thái Hư Kinh mình đang học tuy là công pháp Đế giai, nhưng lại có khác biệt rất lớn với công pháp Đế giai bình thường.

Bởi vì trong cả vạn giới, chỉ có một người học tập công pháp Thái Hư Kinh mà thôi.

Trừ khi tu sĩ nắm giữ Thái Hư Kinh qua đời, bằng không sẽ không có người thứ hai có thể tu tập Thái Hư Kinh.

Mà lúc này Dạ Mệnh có thể nắm giữ Thái Hư Kinh tương đương với vị đại năng từng tu luyện môn công pháp này đã bỏ mình.

Nói không chừng thật là vị Thái Hư chi chủ Đông Tuyết Vân Tịch đã nói. Tuy Dạ Mệnh không rõ có phải Đông Tuyết Vân Tịch cũng từng giao dịch gì với vị Thái Hư chi chủ kia không, nhưng hắn có thể khẳng định nàng tuân theo mệnh lệnh của hắn tuyệt đối, không thua gì sát thủ gọi ra từ Hệ Thống. Thậm chí chỉ hơn không kém.

Sau khi nghe mệnh lệnh của Dạ Mệnh, Đông Tuyết Vân Tịch xoay người, lần nữa bước chân vào chính giữa hư không, không thấy tung tích.

“Nhưng dù sao cũng phải phòng ngừa, vẫn là gọi thêm Tả Khâu Trường Ý đi cùng.”

Tu vi Hợp Đạo sơ kỳ của Đông Tuyết Vân Tịch đúng là rất mạnh. Nhưng nói không chừng Lục đại Thánh địa thật sự có lá bài chưa lật nào cũng nên. Vẫn là đề phòng cẩn thận thì hơn. Bằng không đến lúc ấy vì khinh thường mà mất Kinh Châu thì có khóc cũng không biết đi đâu mà khóc.

Vô Tướng Thánh địa.

“Thánh chủ đời thứ chín của Vô Tướng Thánh địa - Bạch Nguyên Tương bái kiến Vu Quang lão tổ, mừng lão tổ xuất quan.”

Bạch Nguyên Tương dẫn một chúng trưởng lão quỳ lạy trước một cấm địa. Theo sương trắng cuồn cuộn hiện lên, một nam tử trung niên tóc ngắn, dáng người cao lớn khôi ngô bước ra từ cửa cấm địa, chậm chạp tiến tới. Bạch Nguyên Tương cảm nhận huyết khí và uy áp tu vi khiếp người từ đối phương tản ra, mặt trướng đỏ bừng, đáy lòng âm thầm giật mình. Toàn bộ mọi người đều cho rằng các Đại Đế hồi phục hoặc xuất quan thì thực lực cũng hao tổn không ít. Nhưng Vu Quang Đại Đế Trình Lục Sư trước mắt lại tản ra khí tức mạnh đến dọa người, hoàn toàn không chút cảm giác uể oải nào. “Thánh chủ đời thứ chín?”

Đôi mắt như mãnh thú của Trình Lục Sư nhìn chằm chằm Bạch Nguyên Tương.

Bạch Nguyên Tương nghe hỏi thì gật đầu.

Giọng nói của Trình Lục Sư tựa như mang theo sấm rền, vang vọng toàn trường. “Sư phụ ta đã xuất quan chưa?” Trình Lục Sư hỏi.

“Hồi bẩm lão tổ, Luân Ngôn lão tổ đã xuất quan, chỉ là còn đang điều chỉnh, nện vững khí tức.”

Nghe sư tôn mình đã xuất quan, Trình Lục Sư gật đầu,

“Ta đã biết.”

Hắn ta chợt nói thêm một câu: “Đúng rồi, lúc ta vừa xuất quan có cảm giác được một luồng linh khí nồng đậm dâng lên ở phía xa, hẳn là có cơ duyên lớn hiện thế đi.”

Bạch Nguyên Tương bẩm báo đúng sự thật: “Không dối gạt lão tổ, vừa rồi bên Vô Tận Minh Hải xuất hiện một tiểu thế giới mới.”

“Hử? Tiểu thế giới mới?” Mắt Trình Lục Sư sáng ngời lên.

“Vâng.”

Nhưng ngay sau đó, Trình Lục Sư lại nổi lên nghi ngờ.

“Nếu là vậy, vì sao Vô Tướng Thánh địa ta không đi trước.”

Vửa rồi, khi hắn ta cảm nhận được tiểu thế giới tồn tại cũng cùng lúc cảm nhận được rất nhiều tu sĩ của các thế lực tiến về phía đó.

Bạch Nguyên Tương thoáng ngập ngừng:

“Không dám giấu giếm, Vu Quang lão tổ…”

Bạch Nguyên Tương dùng vài khắc nói tóm tắt hơn nửa chuyện liên quan đến Huyết Sát Các.

Trình Lục Sư một bên nghe vậy, gương mặt vốn bình thản ung dung chợt lộ ra mỉa mai.

“Nhập Đạo đỉnh phong? Nhập Đạo đỉnh phong thì thế nào, hôm nay ta cũng muốn gặp hắn một lần.”

“Triệu tập một số người theo ta đi, ta ngược lại muốn nhìn một chút, hôm nay ai dám giẫm lên đầu Vô Tướng Thánh địa ta!”

Trình Lục Sư trầm giọng phân phó, đồng thời tản ra tu vi khủng bố. Chỉ một thoáng, Bạch Nguyên Tương và các vị trưởng lão nơi này đều cảm thấy như cả tảng núi nặng vạn cân áp lên người mình. Cả đám người trừng mắt như gặp quỷ, không dám tin thốt lên.

“Dung Đạo sơ kỳ?”

Bạch Nguyên Tương cũng âm thầm kinh hãi, nhưng rất nhanh chỉ cảm thấy kích động vô cùng.

Cổ thư của Vô Tướng Thánh địa có ghi lại, cảnh giới cuối cùng trước khi Vu Quang lão tổ bế quan là Nhập Đạo hậu kỳ. Không ngờ sau vạn năm, tu vi của lão tổ chẳng những không suy giảm mà còn trực tiếp đột phá hai cảnh giới, tiến vào Dung Đạo sơ kỳ.

Thấy Trình Lục Sư chuẩn bị tự mình ra tay, giọng nói của Bạch Nguyên Tương rung rung đầy kích động: “Vâng!”