Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 366: Kịch chiến




“Nhập Đạo hậu kỳ.”

Long Thừa Phong cau mày.

Tiếp theo, đáy lòng lão khó tránh khỏi khiếp sợ tột đỉnh.

Mà thứ khiến lão khiếp sợ không phải tu vi của Chu Linh, mà là lực lượng huyết mạch trên người nàng.

“Huyết mạch này… thật mạnh!”

Khoảnh khắc cảm nhận được lực lượng huyết mạch từ người Chu Linh, dù là Long Thừa Phong cũng phải thừa nhận huyết mạch của đối phương thật sự rất mạnh, hoàn toàn không thua kém gì đám Chân Long từng bị lão tàn sát. Thậm chí có lẽ còn vượt qua!

“Tới chơi một chút đi.”

Thân hình Chu Linh mạnh mẽ bứt lên, nhoáng cái đã tới trước mặt Long Thừa Phong.

“Dục Hỏa Thiên Triều!”

Trên mặt Chu Linh hiện ra một ấn ký hoa sen lửa màu đỏ.

Quanh thân nàng dâng lên từng đốm Chu Tước dị hỏa màu đỏ như máu, hừng hực không ngừng.

“Tiếp chiêu!”

Chu Linh giương tay phải, ngọn lửa trực tiếp ngưng tụ trong lòng bàn tay nho nhỏ của nàng, hình thành một cây trường thương lửa.

Nàng nắm trường thương, một thương xuyên thẳng tới như kinh Long xuất thế. Long Thừa Phong thấy vậy cũng không dám khinh địch. Nhanh chóng thiết lập phòng ngự.

Đúng như Chu Linh đã nói, thực lực của lão bây giờ còn không bằng sáu phần thời kỳ toàn thịnh. Nhưng lão lại nắm giữ đủ nhiều thủ đoạn, mỗi thủ đoạn đều mạnh mẽ vô song.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao lão dám một mình tới nơi này đòi công đạo. Long Thừa Phong vận chuyển một công pháp Đế giai, quanh thân lập tức hiện lên từng luồng khí vàng nhạt, nhanh chóng ngưng tụ thành hư ảnh một tòa tháp cao màu vàng. Bảo vệ Long Thừa Phong bên trong.

Thương của Chu Linh đâm vào hư ảnh tháp cao. Hoàn toàn không khiến tòa tháp nứt vỡ.

Bên ngoài tháp cao thoáng rung động, lại bắn ngược công kích của Chu Linh trở về.

Chu Linh bị phản chấn lui về sau mấy bước, không hề kinh ngạc mà chiến ý càng thêm hừng hực.

“Vậy mới vui nha! Nếu một chiêu đã bị đánh bại thì quá nhàm chán.”

“Bổn cô nương còn chưa từng giao chiến với Đế Cảnh Dung Đạo bao giờ. Con thằn lằn nhỏ có chiêu trò gì đều tung ra hết đi. Ta sợ đến lúc ta hết hứng rồi sẽ lỡ tay giết ngươi luôn mất.”

Chu Linh cười hì hì nói.

Long Thừa Phong nghe vậy chỉ cười nhạt, ý niệm thoáng động, thu tòa tháp về. “Nếu ngươi đã nóng lòng muốn xem thử, bản Đế liền cho ngươi mở rộng tầm mắt!”

“Khiển Linh Hồn thuật!”

“Long hồn xuất.”

Tiếng vừa dứt, sau lưng Long Thừa Phong xuất hiện từng vòng tròn tạo thành từ rất nhiều hàng phù văn màu tím.

Dưới ánh mắt chăm chú của Chu Linh, chín hồn Chân Long chui ra từ giữa vòng tròn, nụ cười trên mặt Chu Linh chợt liễm xuống.

Long Thừa Phong thấy Chu Linh mặt co mày cáu thì toét miệng cười ra tiếng:

“Chín Long hồn này đều là Chân Long bị bản Đế chém giết trong cuộc chiến kia, bản Đế từng chút rút ra hồn phách của bọn chúng, luyện chế thành linh khôi, cho bản Đế điều khiển trọn đời!”

“Mỗi Long hồn này đều có tu vi nửa bước Đế Cảnh, ta ngược lại muốn nhìn ngươi định ngăn cản thế nào?”

Long Thừa Phong giơ tay phải.

Chín Long hồn từ phương hướng bất đồng nhào thẳng về phía Chu Linh tấn công.

Chu Linh nhìn Cửu Long chi hồn, trên mặt lần nữa nở rộ nụ cười. “Thế này mới vui nha, vừa vặn hôm nay để bổn cô nương chơi hết mình một hồi.”

Trường thương lửa trong tay Chu Linh tiêu tán.

“Hỏa Sí Thiên Tường!”

Chu Linh dẫm lên hư không, ngọn lửa nhiệt độ cực nóng tụ thành một đôi cánh sau lưng nàng, cánh nhẹ nhàng vỗ, trực tiếp đề cao tốc độ của Chu Linh lên một bậc.

Hai bên đánh gần nửa khắc, phạm vi mấy trăm dặm đều đã bị dị hỏa Chu Tước của Chu Linh nướng thành than cháy.

Long Thừa Phong vừa rồi còn tự tin ngất trời lúc này đã âm trầm hẳn xuống. Chín Chân Long hồn đã hao tổn ba, còn lại sáu hồn cũng chịu tổn thương nhất định. Nếu muốn tu bổ cũng phải tốn ít nhất mấy chục năm, thậm chí cả trăm năm mới được.

“Thu.” Long Thừa Phong mặc niệm một tiếng.

Sáu Chân Long chi hồn còn lại xoay tròn, tràn vào vòng tròn sau lưng lão. “Hử? Sao lại rút lui rồi? Bổn cô nương còn chưa chơi đủ.” Chu Linh cười nhìn Long Thừa Phong, đôi mắt to linh động lúc này đầy hung ác.

Đặc biệt là uy áp huyết mạch khủng bố trên người nàng tản mát không chút cố kỵ. Cho dù Long Thừa Phong là Dung Đạo sơ kỳ cũng cảm thấy áp bách không thôi, nội tâm dâng lên sợ hãi, tựa như trước mặt chính là Đại Đế Yêu tộc từ thời viễn cổ xa xôi vậy.

Lão hít sâu một hơi, đối mặt với Chu Linh: “Thực lực của ngươi thật sự có phần vượt qua dự liệu của ta, nhưng chúng ta vẫn nên chấm dứt tại đây thôi!”

“Chân Thân hóa!”

Long Thừa Phong quát khẽ một tiếng, ánh sáng lóe lên, lão trực tiếp lộ ra chân thân Yêu tộc của mình.

Một con rồng to lớn dài tới mấy trăm trượng, phảng phất mấy chục dãy núi liên miên không dứt hợp lại mà thành. Rõ ràng muốn dựa vào chân thân quyết định thắng bại.

“Thằn lằn đúng là thằn lằn, dù có cắn nuốt một bộ phận khí vận và huyết mạch Long tộc chăng nữa cũng chỉ là bộ dáng rồng chẳng ra rồng, sâu chẳng ra sâu mà thôi.”