Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 365: Long Tích điện trả thù (2)




Chu Linh ngắm nhìn bốn phía, bất đắc dĩ nói: “Nơi này thật buồn chết nha, ta còn cho rằng địa vực thuộc về Yêu tộc tốt thế nào chứ. Không ngờ độ nồng linh khí thì thấp, còn chẳng có gì thú vị để chơi cả.”

“Chẳng thoải mái bằng ở lại bên người Các chủ đại nhân đâu.” Chu Linh nhắm đôi mắt to linh động lại, lát sau chợt mở bừng ra. Nàng quay đầu nhìn về một phía bên tay phải.

“Khí tức này là…”

Rất nhanh sau đó, Huyền Tôn vừa rời đi không lâu chợt xuất hiện. “Đại nhân, có Yêu tộc đang cực nhanh đến gần chúng ta, thoạt nhìn… là một vị có tu vi Đại Đế!”

Trong giọng nói của Huyền Tôn thoáng vẻ kinh ngạc.

“Đại Đế?”

Ngoài ý liệu là Chu Linh cũng không lộ ra vẻ giật mình hoặc ngạc nhiên gì, thậm chí còn cười rộ lên vui sướng.

Thiếu nữ cười khì nói: “Hì hì! Vừa hay bổn cô nương đang nhàm chán, không ngờ có người hiểu ý đưa lên tận cửa.”

“Đi, theo ta ra ngoài, bổn cô nương đi gặp hắn.”

Lúc này, Long Thừa Phong đã đặt chân lên địa phận Huyết Sát Các. Vẻ mặt lão âm trầm cực kỳ, quát khẽ lên tiếng: “Kẻ nào giết người Long Tích điện mau ngoan ngoãn cút ra đây cho bản Đế!”

Giọng Long Thừa Phong vang như hồng chung, vọng đi vọng lại không ngừng. Nói xong, thấy đám người đi ra, lão cười đầy khinh thường.

“Mấy tên Thánh Cảnh cũng đòi cản ta?” Lão nhìn quanh bốn phía. Rất nhiều sát thủ Thánh Cảnh đã vô thanh vô tức xuất hiện khắp khu vực xung quanh.

“Các ngươi lui ra.”

Một giọng nói yếu ớt lại có vẻ rõ ràng không ngờ vang lên. Đám sát thủ Thánh Cảnh xung quanh nghe vậy đều tuân lệnh rút xuống.

Long Thừa Phong nghe tiếng quay đầu, thấy chủ nhân giọng nói kia, Chu Linh tộc Chu Tước.

Long Thừa Phong vừa thấy Chu Linh, gương mặt vốn nhẹ như mây gió cũng đanh lại, đáy lòng thầm than: ‘Bản đế nhìn không ra tu vi của tiểu nha đầu này thế nào.’

Chu Linh lại nhìn sang Huyền Tôn bên cạnh: “Ngươi cũng đi xuống đi.”

“Tuân lệnh.” Huyền Tôn nghe lệnh lui về.

Chu Linh quay đầu, cười tủm tỉm nhìn Đại Đế từ Long Tích điện trước mặt. Dẫn đầu lên tiếng: “Ngươi tới báo thù sao?”

Thấy Chu Linh hoàn toàn không e ngại mình, lại thêm không nhìn thấu tu vi của nàng. Long Thừa Phong đoán có lẽ đối phương cũng có tu vi Đế Cảnh.

Long Thừa Phong trả lời câu hỏi của nàng: “Huyết Sát Các ngươi giết Thiếu điện chủ và Long vệ của Long Tích điện ta. Hôm nay bản Đế tới là vì thay bọn họ đòi một công đạo.”

Nhưng ai biết, câu nói tiếp theo của Chu Linh hoàn toàn đốt cháy lửa giận của Đồ Long Đại Đế cao tận ba trượng, phẫn hận không thôi.

“Chỉ bằng ngươi? Con thằn lằn nhỏ may mắn cắn nuốt Long tộc lại cảm thấy bản thân đã đứng trên cả Long tộc ấy à?”

Chu Linh cười châm chọc.

Chu Tước Phượng Nhãn của nàng có thể dễ dàng nhìn ra bí ẩn Đại Đế Long Tích điện không muốn người biết.

Mà trùng hợp chính là, một trong những chuyện đời này Long Thừa Phong hận nhất chính là có người vạch vết sẹo lão chỉ là một con thằn lằn huyết mạch đê hèn.

Tuy lời này không sai, nhưng cũng là chuyện Long Thừa Phong không thể tiếp nhận nhất.

Long Thừa Phong nheo mắt lại, sát khí dưới đáy mắt quay cuồng như sóng Hoàng Hà.

Lão nhìn về phía Chu Linh: “Chúc mừng ngươi, chọc giận bản Đế!”

Không chỉ có như vậy, Chu Linh còn le lưỡi chọc lão: “Hì hì hì, ngươi nóng nảy đấy à? Ta nói đúng chứ? Thằn lằn con?” Chu Linh cười rộ lên.

Nhưng thời khắc này, hai mắt Long Thừa Phong đã dâng đầy khói mù, sát khí gần như ngưng tụ thành thực chất.

Từ xưa tới nay, nào có người dám khiêu khích lão như vậy?

“Thằn lằn con à? Để bổn cô nương nhìn xem ngươi chạy có nhanh không nào.” Chu Linh lại giễu cợt.

Dứt lời, nàng bất chợt lao nhanh về một hướng.

Tuy Long Thừa Phong không biết nàng có âm mưu quỷ kế gì nhưng lại tin chắc một điều, mọi thủ đoạn mánh khóe đứng trước thực lực tuyệt đối đều là trò trẻ con, vọng tưởng xa vời mà thôi.

“Ngươi cảm thấy hôm nay ngươi đi được sao?”

Hai yêu một trốn một đuổi vài khắc, mãi tới khi đến một vùng sa mạc trống trải Chu Linh mới dừng lại.

Nàng quay đầu nhìn về phía Long Thừa Phong.

Sát ý trong mắt Long Thừa Phong rất nồng, nhưng giọng nói vẫn luôn rất bình tĩnh.

“Kéo ta tới nơi này là vì tránh cho chiến đấu ảnh hưởng đến Huyết Sát Các các ngươi đúng không?”

“Hì hì, con thằn lằn nhỏ thật thông minh nha.” Chu Linh cũng không giấu giếm, cho ra khẳng định.

Long Thừa Phong lạnh băng nhìn nàng: “Nhưng ngươi thật cho rằng chỉ bằng mình ngươi có thể chiến thắng bản Đế sao?”

Chu Linh nở nụ cười thản nhiên: “Bổn cô nương biết ngươi là Dung Đạo sơ kỳ, nếu là bình thường, bổn cô nương thật sự sẽ không đánh với ngươi.”

“Nhưng rõ ràng thực lực ngươi bây giờ còn không được sáu phần so với trạng thái toàn thịnh. Bổn cô nương cảm thấy vẫn có chút phần thắng.”

Long Thừa Phong nghe xong không thể hiện gì ra mặt, nhưng giọng lại lạnh hẳn xuống: “Ngươi có thể tới thử xem.”

“Thử thì thử.” Chu Linh thoáng động ý niệm.