Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 323: Giết chóc mở màn (2)




“Thời cơ đã đến.”

Dạ Mệnh cũng ở bên cạnh xem kịch vui thấy được rất nhiều sát thủ trong các nghe tin chạy tới.

“Vừa hay nháo cho long trời lở đất đi.”

Hắn tự cười nói, sau đó lập tức truyền âm: “Truyền lệnh của bản Các chủ, trừ bỏ tu sĩ của Chu Tước Vương Triều, giết toàn bộ tu sĩ xâm phạm, đồng thời phân ra một bộ phận đi viện trợ vị bệ hạ của Chu Tước Vương Triều kia.”

“Rõ!”

“Tuân lệnh!”

“Rõ…”

Vô số giọng nói vang rền, thoáng cái, hư không vỡ tan, thanh thế mênh mông cuồn cuộn!

Hai phương tu sĩ vốn đang ác chiến trên bầu trời chợt thấy một phương người thần bí mặc hắc bào chữ Huyền, thậm chí hắc bào chữ Địa tiến nhập chiến cuộc.

Đám người thần bí này mỗi lần ra chiêu là gặt hái một mạng, tiến thẳng yếu hại, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

“Cái quỷ gì? Chu Tước hoàng triều ngoại trừ Tập nã ti thì chui ra một đám người như vậy từ khi nào?”

Một gã tu sĩ Nam Man hoàng triều kinh hô ra tiếng.

Mà tu sĩ Chu Tước hoàng triều một bên cũng xem mà ngây người.

Đám người này đều giết người của hai đại Hoàng triều đối địch và người của thế lực khác. Có thể thấy là đứng về phía bọn họ.

Mãi tới khi có người lơ đãng liếc thấy sát thủ lệnh bên hông một người.

“Huyết Sát Các? Bọn họ là sát thủ của Huyết Sát Các!”

Nghe được ba chữ ‘Huyết Sát Các’, không khí chiến cuộc chợt hàng xuống cực điểm, đặc biệt là hai hoàng triều trong vài khắc ngắn ngủi đã bị sát thủ Huyết Sát Các đánh chết rất nhiều tu sĩ kia.

“Chu Tước hoàng triều cấu kết với Huyết Sát Các từ bao giờ?”

Một gã tới từ Thanh Yển hoàng triều vừa thốt ra lời này đã bị một sát thủ nhị đẳng chữ Địa của Huyết Sát Các thuấn di tới sau lưng, bất ngờ cho một kích!

“Bái Nguyệt Các chúng ta nguyện ý đầu hàng.”

Một gã trưởng lão tới từ thế lực tam phẩm tên Bái Nguyệt Các thấy tình huống không ổn thì vội nói. Nhưng có nói cũng vô dụng.

Chờ lão chính là giết chóc tận diệt vô tình từ Huyết Sát Các! Một hồi đại chiến đơn phương giết hại cứ vậy mở ra màn che…

Hoàng cung.

Phong Khiếu Tiêu lúc này sắc mặt tái nhợt, hai bên khóe miệng tràn ra máu tươi, trên bụng là miệng vết thương thoạt nhìn ghê người, máu chảy không ngừng.

“Không ngờ được, thật không ngờ được. Hữu vệ trẫm tín nhiệm nhất lại là thám tử do thế lực khác xếp vào cạnh trẫm.”

Lúc này, trước mặt Phong Khiếu Tiêu là một nam tử tóc ngắn che mặt, tay phải nắm một thanh chủy thủ dính đầy máu tươi.

Ai cũng đều biết, từ xưa tới nay, bên cạnh mỗi vị bệ hạ Chu Tước Vương Triều đều có hai vị tử sĩ Thánh Cảnh bảo hộ. Phong Khiếu Tiêu đương nhiên cũng vậy.

Hắn ta có hai tử sĩ Thánh Cảnh hộ vệ. Một gã gọi là Tả vệ, một gã là Hữu vệ.

Hai người đều là đại năng Thánh Cảnh Bát trọng thiên. Có thể nói là cường giả Thánh Cảnh nhất đẳng.

Chính là Phong Khiếu Tiêu ngàn vạn không ngờ, Hữu vệ đi theo bên người mấy trăm năm, luôn được hắn ta tín nhiệm nhất lại là thám tử của thế lực khác!

“Bệ hạ, lát nữa thuộc hạ dùng tự bạo giữ chân bọn họ, thỉnh bệ hạ nhân cơ hội chạy thoát.”

Tả vệ bị thương nặng bên cạnh truyền âm với Phong Khiếu Tiêu.

Phong Khiếu Tiêu bất đắc dĩ cười khổ: “Tình huống bây giờ, muốn chạy trốn cũng khó như lên trời, chỉ hi vọng có thể kiên trì đến lúc viện quân tới.”

Phong Khiếu Tiêu ngẩng đầu, trên dưới hoàng cung trong lúc vô thức đã bày ra một trận pháp phong bế, muốn phá vỡ cũng phải tốn vài khắc.

Nhưng đối phương đương nhiên sẽ không cho hắn ta cơ hội.

“Thần và bệ hạ cũng xem như quen biết nhiều năm, thần có thể cho bệ hạ một cơ hội nữa.”

Tô Viễn cười nói: “Chỉ cần Phong gia nguyện ý trở thành phụ thuộc của Tô gia ta, cũng giao ra chìa khóa mở bí cảnh Chu Tước, thần chẳng những giữ lại vài quyền lực cho bệ hạ, còn có thể cho một nhà các ngươi sống không kém hơn bây giờ.”

“A. Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Tô ái khanh.”

Phong Khiếu Tiêu cười lạnh liên tục.

“Vậy đã không còn gì để bàn rồi.” Tô Viễn chợt lạnh giọng.

“Vậy thần chỉ cần giết bệ hạ rồi đi tìm là được.”

“Để ta tới lấy thủ cấp Phong Khiếu Tiêu đi, dù sao bệ hạ Nam Man hoàng triều chúng ta đã riêng dặn dò ta mang thủ cấp của ngươi về đến.”

Cao Thiên Hữu đứng ra.

Nhưng hắn vừa bước vài bước tới trước thì biến cố phát sinh!

Trận pháp vốn phong bế Hoàng cung chợt tan vỡ. Mười hai trụ rồng thoáng rung động.

“Trận pháp bị phá?”

Tô Viễn ngẩng đầu, sắc mặt khẽ biến.

Chỉ thấy đỉnh cung điện chợt vỡ tan, một luồng ánh sáng đỏ chói tiến thẳng vào, minh xác nhắm chuẩn đỉnh đầu Tô Viễn.

Cảm thụ được sát khí sắc bén, Tô Viễn hoảng sợ, vội vươn tay lấy ra một pháp bảo phòng ngự Thánh giai hạ phẩm. Vầng sáng trắng ngà từ pháp bảo điên cuồng lóe ra, vòng bảo hộ dâng lên, mà công kích cũng cách ngày càng gần.

Tô Viễn phát hiện ánh đỏ rực rỡ kia là một thanh trường kiếm! Kiếm ra như rồng, kinh sát tứ phương!

Rầm!

“Lực lượng này… ít nhất Bát trọng thiên!”