Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 319: Âm mưu của Yêu tộc




Kết hợp với những lời trước đó Tô Phi Hồng lộ ra, Dạ Mệnh càng thêm suy nghĩ.

Chỉ là có một vấn đề hắn còn chưa nghĩ ra, vì sao Yêu tộc muốn hành động ở Trung bộ Thánh Thần châu chứ?

Theo lý mà nói, trình độ nguy hiểm của Trung Thánh Thần châu đối với Yêu tộc là lớn nhất, còn lâu mới an ổn hơn bốn đại châu còn lại.

Vậy nên vì sao Yêu tộc lựa chọn như vậy đây?

Dạ Mệnh lắc đầu, quyết định không nghĩ nhiều, lựa chọn tiếp tục quan sát.

Phong Tử Đào thấy tình huống này thì đáy lòng hừng hực lửa giận.

Nàng chỉ vào rác rưởi của Nhân tộc Tô Phi Hồng, nổi giận nói: “Tô Phi Hồng! Ngươi dám cấu kết với Yêu tộc, ngươi có biết chính mình đang làm cái gì không?”

“Ta biết rất rõ.” Tô Phi Hồng cười đáp.

“Đáng chết!” Phong Tử Đào xoay người.

Đáng tiếc, kẻ bên trái kia đã nhoáng lên, xuất hiện trước mặt nàng.

“Công chúa điện hạ cẩn thận!”

Một Tập nã ti khác vội vàng xoay người, hai tay kháp chú: “Thông Huyền Cửu phù, vây!”

Kim quang lóng lánh không ngừng.

Chín trương phù màu vàng từ sau lưng hắn bay tới, nháy mắt vây quanh Yêu tộc kia, sau đó biến thành một hàng văn tự, tựa như cấm chế, vây đối phương lại.

“Công chúa điện hạ mau thừa dịp chạy đi!”

Nhưng lời vừa dứt, tiếng cười châm chọc vang lên giữa cấm chế.

“Trò vặt mà thôi! Cũng dám lấy ra múa rìu qua mắt thợ!”

Tu vi Thánh Cảnh Nhị trọng thiên từ người gã bùng nổ.

“U Minh Sân!”

Một hư ảnh sói đen khổng lồ hiện lên sau lưng gã.

Hai tay gã bốc lên ngọn lửa ánh tím quỷ dị, trực tiếp chấn vỡ cấm chế.

“Công chúa điện hạ!”

Một Yêu tộc Thánh Cảnh Nhị trọng thiên. Một Yêu tộc Thánh Cảnh Tam trọng thiên đánh với bốn Bán Thánh cũng không cần nhiều lời. Không vài khắc sau, bốn Bán Thánh lần lượt ngã xuống. Chỉ còn lại mình Phong Tử Đào.

“Này.”

Giải quyết xong bốn tên chướng mắt, Yêu tộc Thánh Cảnh Nhị trọng thiên kia nhìn về phía Tô Phi Hồng.

“Đại nhân có gì phân phó?” Tô Phi Hồng vội vàng chắp tay.

Đối phương nhìn lên nhìn xuống Phong Tử Đào vài lần.

“Ngươi vừa nói ả ta là cái gì Cực âm thuần thể?”

Tô Phi Hồng hơi bất an gật đầu.

“Đại nhân có gì thắc mắc sao?”

“Không, chỉ là bổn tọa sống nhiều năm như vậy cũng chưa nếm thử hương vị của nữ tử Nhân tộc đâu.” Yêu tộc dâm tà nói.

Phong Tử Đào sợ tái mặt.

Đáy lòng Tô Phi Hồng chìm vào đáy cốc, không khỏi nói: “Đại… đại nhân, việc này không như chúng ta nói từ trước.”

“Không giống cái gì, bây giờ bổn tọa đổi ý rồi. Chẳng lẽ không được sao?”

Gã nhếch miệng nói.

Tô Phi Hồng nghe vậy cắn chặt khớp hàng, siết nắm tay, lại nhớ tới đại kế còn cần hai vị trước mắt giúp đỡ nên nhanh chóng buông nắm tay, bất đắc dĩ nén giận nói: “Không… không sao.”

Dạ Mệnh nhìn toàn bộ cảnh này cũng không vội ra tay ngay, mà thừa dịp truyền âm với Phong Tử Đào: “Chỉ cần ngươi đồng ý với một điều kiện của ta, ta không chỉ sẽ cứu ngươi còn có thể cứu phụ hoàng ngươi.”

Phong Tử Đào đã quyết ý muốn chết, thà chết cũng không chịu lăng nhục, lại nghe được trong đầu vang lên một giọng nói xa lạ.

Dạ Mệnh đã xử lý qua giọng nói, vậy nên nàng không đoán được đối phương lại là thanh niên áo xanh mình từng gặp thoáng qua kia.

“Phụ hoàng...”

Phong Tử Đào nhìn gương mặt ghê tởm đang tới gần mình, trầm giọng nói: “Ta đồng ý điều kiện của ngươi.”

Nghe được câu trả lời trong dự đoán, Dạ Mệnh bình tĩnh cười.

“Ngươi có thể ra tay.”

Hắn nói với hư không bên cạnh.

“Nhớ kỹ, tốc chiến tốc thắng.”

“Rõ.”

Chỉ thoáng cái, vài đạo kiếm quang sáng ngời dâng lên.

“Ai?”

Hai Yêu tộc đón đỡ vài kiếm, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Lúc này, hai mắt Phong Tử Đào trợn trừng, trước mắt là một nam tử trung niên mặc áo trắng.

Tóc mai nam tử đã bạc trắng, nhưng gương mặt trung niên này lại mang lại cho người ta cảm giác như thanh niên. Vạn Thánh bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn thẳng phía trước.

Trường kiếm trong tay tản ra ánh sáng lạnh lẽo, sau đó bất ngờ động!

Ầm!

Tu vi Thánh Cảnh Lục trọng thiên bùng nổ, kiếm khí tung hoành khắp nơi, kiếm quang bắn ra bốn phía.

Không đến vài tức sau, hai Yêu tộc Thánh Cảnh đã rơi xuống thế yếu.

“Đáng chết, không phải ngươi nói quanh thân nàng không có Thánh Cảnh cường đại bảo hộ à? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Kiếm khí Vạn Thánh triển lộ cường đại thật sự. Khóe miệng một trong hai gã Yêu tộc rướm máu, quay sang phẫn nộ chất vấn Tô Phi Hồng.

Tô Phi Hồng ngây ra như phỗng, bị lớn tiếng quát hỏi mới khôi phục tinh thần, kinh hãi đáp: “Ta cũng không biết. Đây đều là Phụ thân nói với ta. Sao ta có thể biết cạnh nàng còn có một đại năng Thánh Cảnh Lục trọng thiên…”

“A! Tay của ta!”

Dưới sự bùng nổ toàn lực của Vạn Thánh, gã Yêu tộc Thánh Cảnh Nhị trọng thiên kia nhanh chóng không thể chống đỡ. Tay phải, chân trái đều bị kiếm của Vạn Thánh chém xuống.

Gã không đứng được bằng một chân, ngã ngồi xuống đất, máu trên đất loang lổ thành vũng.

Vạn Thánh gác kiếm lên cổ gã.