Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 270: Lục đại thánh địa (2)




Cuối cùng dưới tình thế bức bách, vị trưởng lão Thánh Cảnh nhất trọng thiên đến từ Lôi Đình môn này đã thỏa hiệp.

“Thì ra là tu sĩ của Huyết Sát Các, là lão phu không có mắt.”

Đột nhiên Liệt Hốt Xế vung tay phải lên cho Đường Tung một cái tát ngay trước mặt mọi người.

“Còn không nhanh nói xin lỗi với người ta!”

Vẻ mặt Đường Tung mông lung, cảm nhận sự đau rát trên má trái của mình. Dạo gần đây hắn ta vẫn luôn bế quan, cho nên không hề biết gì về thế lực nhị phẩm mới tấn thăng là 'Huyết Sát Các' này. Nhưng Đường Tung đã thấy được một chút vẻ hoảng sợ trong mắt Liệt Hốt Xế, hắn ta rất nhanh đã đoán được 'Huyết Sát Các' này không đơn giản.

Hắn ta chỉ có thể kìm nén sự nhục nhã lại, nói với Trần Nô Kiều: “Vô cùng xin lỗi, là ta nhiều chuyện.”

“Hừ.”

Trần Nô Kiều hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi. Mặc dù trong lòng Đường Tung rất căm phẫn, nhưng biểu tình trên mặt lại vô cùng chân thành.

Lúc này giọng của Dạ Mệnh lại vang lên lần nữa.

“Như vậy vẫn chưa được đâu, ta không hề nghe ra được chút thành ý nào.”

Dạ Mệnh bình tĩnh nói: “Chi bằng thế này đi, ngươi thử giả tiếng chó sủa một chút xem, làm thế sẽ rất vang dội, cũng xem như là lời xin lỗi chân thành.”

Liệt Hốt Xế trợn mắt nhìn.

“Ngươi!”

Vẻ mặt Dạ Mệnh không hề để tâm, nhìn về phía ông ta mà nói: “Cũng đâu phải bảo ngươi sủa? Ngươi lo lắng gì chứ.”

Đúng lúc bầu không khí đang căng thẳng.

“Người của Lục đại thánh địa đến!”

Giọng nói này gần như ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Trên không trung xuất hiện sáu con thần dị yêu thú đang bay lượn, khí thế ngất trời.

“Đây là thú bảo vệ của lục đại thánh địa sao? Đều là Thánh Cảnh, quả thật kinh người!”

“Đó chẳng phải là phó thánh chủ của Vô Tướng thánh địa sao, không ngờ rằng hắn sẽ đến lần tỷ võ này.”

“Đâu chỉ có một phó thánh chủ, ngươi không thấy sao, ngũ đại thánh địa còn lại đều cử phó thánh chủ đại diện đến đây.”

“Xem ra lần tỷ võ Tiên Huyền này còn lớn hơn so với năm trước!”

Mọi người nghị luận ầm ĩ.

Sáu con yêu thú Thánh Cảnh vô cùng ăn ý dừng lại bên rìa đài tỷ võ của Thiên Nhân đảo. Các trưởng lão của Lục đại thánh địa dẫn theo đệ tử mà đến.

Trên đài tỷ võ có sáu khu vực chỗ ngồi riêng ở tầng trên. Nếu hình dung Thiên Nhân đảo một cách thô thiển thì sẽ là một cái tổ chim.

Phó thánh chủ của Vô Tướng thánh địa là Kỷ Phong Trí có gương mặt thanh niên nhưng đầu tóc lại bạc trắng. Hắn ta ngắm nhìn bốn phía, mở miệng trước tiên: “Lần tỷ võ ở Tiên Huyền này, ta rất vui khi chư vị ở đây đều có thể đồng ý đến tham gia, Kỷ Phong Trí ta đại diện cho Vô Tướng thánh địa, bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt đối với chư vị đạo hữu.”

“Kỷ phó thánh chủ nói đùa rồi, hẳn là chúng ta bày tỏ sự hoan nghênh mới đúng.”

“Ha ha ha, bọn ta đều thấy được những chuyện tốt đẹp mà Vô Tướng thánh địa làm cho Đông Lâm Đạo châu, bọn ta cảm kích còn không kịp đấy.”

Dạ Mệnh đứng ở một bên nhìn hình ảnh này, mặt không cảm xúc.

Là Thánh Địa nhất phẩm, có vài chân chó trung thành cũng là chuyện thường tình, nhưng lời nói của mấy người đó lại khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Theo như hắn biết thì mấy năm nay Vô Tướng thánh địa ngoại trừ thu nhận bổng lộc do các đại tông môn nộp lên, mỗi lần có đại bí cảnh gì đó xuất thế thì Vô Tướng thánh địa sẽ là người xuất hiện đầu tiên.

Vậy mà nói 'chuyện tốt đẹp' gì chứ?

Đúng là cười chết người ta.

Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, chỉ là không dám nói ra mà thôi. Từ khi Nhậm thánh chủ đời thứ ba đột ngột tử trận, Vô Tướng thánh địa từ đó đến nay đã có chút thay đổi, không còn là 'thánh địa' mà trong lòng mọi người ở đây hướng đến nữa.

“Ngoài ra, không biết đạo hữu của Huyết Sát Các có thể nể mặt ta không. Trong chuyện này, mặc dù đệ tử của Lôi Đình môn làm sai trước, nhưng đạo hữu lại bắt người ta sủa tiếng chó thì không khỏi làm nhục tự trọng của người ta quá. Nhất là còn ở trước mặt mọi người tại đây, không chừng còn sẽ khiến đạo tâm bị tổn thương.”

Kỷ Phong Trí đột nhiên đổi đề tài, hướng tầm mắt về phía Dạ Mệnh bên này. Dạ Mệnh nghe thấy vậy thì chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Có thể chứ, hôm nay đã sẽ nể mặt Kỷ phó thánh chủ vậy.”

Bây giờ chưa phải là thời cơ tốt để động thủ, phải đợi thời cơ chín muồi, đến lúc đó hắn hy vọng chư vị ở đây có thể nhận lấy đại lễ mà hắn tỉ mỉ chuẩn bị.

Dạ Mệnh cười thầm trong lòng.

Không ít người thấy cảnh này thì không nhịn được giễu cợt trong lòng. Tuy Huyết Sát Các ngươi có cường giả Thánh Cảnh cửu trọng thiên, rất cường thế, nhưng ở trước mặt lục đại thánh địa của Tiên Huyền đại lục thì vẫn thấp hơn một cái đầu. Không có thế lực Đại Đế thì trước sau vẫn chỉ là Nhị phẩm mà thôi!

Có điều mọi người không ngờ vào khoảnh khắc mình âm thầm cười cợt kia, trong lòng Dạ Mệnh cũng tràn đầy sự châm chọc.