Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 268: Thiên Nhân đảo




Bắt đầu từ mấy ngàn năm trước đã được dùng làm sân tỷ võ ở Tiên Huyền, vẫn luôn kéo dài đến nay. Dạ Mệnh điều khiến thân thể của Vạn Thánh.

Hắn dẫn ba đệ tử đại diện cho Huyết Sát Các lần này leo lên Thiên Nhân đảo. Lúc này trên Thiên Nhân đảo đã có không ít thế lực đến trình diện.

Không khí sôi sục.

Dạ Mệnh nhìn sơ qua bốn phương tám hướng một lần. Hắn có thể cảm giác được bốn phương tám hướng có rất nhiều Bán Thánh hoặc thậm chí là Thánh Cảnh chưa xuất thế bao giờ ở đây.

Có những tu sĩ cả đời cũng không thấy được bóng của người đạt Thánh Cảnh. Vậy mà ở nơi đây chỗ nào cũng có.

Có thể thấy được tầm quan trọng của tỷ võ Tiên Huyền.

“Ba người các ngươi ở đây chờ ta, ta đi một lát rồi sẽ trở lại.”

Bỗng nhiên Dạ Mệnh nói với ba người ở sau lưng.

“Vâng.”

Ba người Liễu Trì Vân, Phong Nguyệt Tuyết và Trần Nô Kiều cùng gật đầu rồi đáp. Đến khi bóng dáng Dạ Mệnh chợt lóe rồi biến mất thì Trần Nô Kiều nghiến răng. Trong mắt nàng là sự khiếp sợ vô tận và khát vọng, nhiều Thánh Cảnh như vậy, chỉ tùy tiện kéo ra một người là có thể cứu chứng phong linh của muội muội nàng! Trần Nô Kiều nhìn người dẫn ba người bọn họ chuyến này là Vạn Thánh. Sau khi trải qua trận chiến kinh thiên động địa kia, nàng vô cùng rõ ràng người đàn ông trung niên với vẻ ngoài bình thường không có gì khác lạ trước mặt này thật ra là một đại năng Thánh Cảnh lục trọng thiên sâu không lường được.

Trần Nô Kiều siết chặt tay, trong lòng thầm nói: “Nguyệt Nhi, tỷ nhất định sẽ cứu muội!”

Nàng nhất định phải đạt được thành tích tốt trong lần tỷ võ lần này, tranh thủ để Huyết Sát Các dành cho mình thêm một ít điểm sát thủ.

...

Điểm sát thủ là tiền tệ trong Huyết Sát Các, có thể đổi lấy bất kỳ bảo dược nào, thậm chí là cả pháp bảo hoặc là thiên địa chí bảo mà mọi người vẫn luôn thèm khát. Nàng muốn một vị sát thủ hàng chữ Địa xuất thủ cứu muội muội nàng một mạng. Để đạt được điều đó thì cần ít nhất năm nghìn điểm trở lên.

Trong lúc góp nhặt, nàng phát hiện mình cứ tích góp le que vài chục điểm thì còn xa mới đạt được mục tiêu năm nghìn điểm này. Lần tỷ võ này là cơ hội hiếm có để nàng tích lũy được một số điểm sát thủ lớn!

“Trần tỷ tỷ, ngươi rất căng thẳng sao?”

Phong Nguyệt Tuyết đương nhiên thấy động tác siết chặt tay của Trần Nô Kiều.

Trước đây không lâu, khi hai nàng ở đại sảnh Trấn Ngục Ma Các tầng thứ nhất. Bởi vì tuổi tác xấp xỉ, hơn nữa hoàn cảnh cả hai đều có điểm đáng thương cũng tương tự nhau, cho nên rất nhanh đã thân quen với nhau.

“Ừ.”

Trần Nô Kiều không chối, chỉ gật đầu một cái.

“Ngoại trừ căng thẳng ra thì ta vẫn thấy lo lắng nhiều hơn.”

“Trần tỷ tỷ cứ yên tâm đi, ta vừa mới nhìn thử một chút, ngoại trừ những thế lực thiên kiêu ra thì phần lớn đều là Dưỡng Thần Cảnh, chỉ có một số vô cùng ít là Động Phủ Cảnh.

Phong Nguyệt Tuyết an ủi.

“Trần Nô Kiều, sao ngươi lại ở đây?”

Một giọng nói đột ngột vang lên, không khỏi hấp dẫn sự chú ý của một số người. Trần Nô Kiều nghe tiếng thì quay đầu lại.

Đập vào mắt là một người có dáng vẻ mập mạp mặc trường bào màu tím.

“Đường Tung?”

Trần Nô Kiều thấy đối phương thì nhíu mày theo bản năng.

Lúc nàng vẫn còn ở Thông Thiên thánh môn, Đường Tung trước mặt này cũng là đệ tử nội môn của thánh môn giống như mình. Có điều không biết hắn ta gặp vận may gì mà trong một lần lịch luyện, được một trưởng lão đến từ thế lực Nhị Phẩm Lôi Đình môn chọn trúng. Tiếp đến là một bước lên mây, trở thành đệ tử chân truyền của trưởng giả ở Lôi Đình môn.

Nàng còn nhớ lờ mờ rằng trước khi đi Đường Tung đã trưng ra một vẻ mặt cao ngạo, nói với mình rằng hắn ta muốn thu nhận một nô tỳ tùy thân, hỏi nàng là có muốn hay không. Nhưng mà Trần Nô Kiều lại quả quyết từ chối.

Có điều mình vừa mới từ chối thì giây tiếp theo đã có những nữ đệ tử trong môn nhảy đến. Tóm lại là đối với Đường Tung, Trần Nô Kiều không có lấy một chút ấn tượng tốt nào, nếu có cũng chỉ là ghét bỏ mà thôi. Đường Tung với gương mặt bóng nhẫy chậm rãi đi về phía Trần Nô Kiều.

Hắn ta thấy dáng vẻ xinh đẹp, chim sa cá lặn của Trần Nô Kiều thì trong lòng không khỏi rung động. Mặc dù khi xưa dáng dấp của Trần Nô Kiều đã không tệ rồi, nhưng vẫn không bằng bây giờ.

Không ngờ chỉ mấy năm trôi qua mà Trần Nô Kiều đã ngày càng nảy nở hơn, dung mạo và tư thái này hơn hẳn những tiện tỳ năm đó nhào đến bên mình.

Nếu sớm biết như vậy, ban đầu dù thế nào cũng phải mang Trần Nô Kiều đi Lôi Đình môn.

Ực...

Đường Tung nuốt một ngụm nước bọt.

Sau đó dùng vẻ mặt lơ đãng nói: “Nô Kiều, những năm gần đây ta ở Lôi Đình môn rất khó chịu, ngày ngày phải ăn thịt linh thú và thuốc thang nấu từ bảo dược. Ngươi nhìn xem, ta đã mập thành thế này luôn rồi.”

Trần Nô Kiều thấy vậy thì nói thêm lần nữa: “Xin lỗi, ta với ngươi không thân quen lắm.”