Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 259: Vô Tướng thánh địa.




Lúc này, nụ cười mà Ngụy Tuyệt Niệm lộ ra đột nhiên lại có chút lạnh lẽo thâm trầm.

Chỉ thấy, tu vi trên người Ngụy Tuyệt Niệm thật sự bay vọt ra, trực tiếp làm tất cả mọi người phải khiếp sợ!

Có đại năng kinh hô một tiếng: “Thánh Cảnh cửu trọng thiên!”

“Sao có thể! Thế mà lại là cửu trọng thiên!”

“Sau hôm nay, sợ rằng toàn bộ Đông Lâm Đạo Châu lại chờ đón một cục diện mới rồi.”

Thánh Cảnh cửu trọng thiên đại biểu cho điều gì?

Phải biết rằng, hiện nay trên Tiên Huyền đại lục lác đác không có mấy người đạt được cảnh giới này.

Chỉ có thánh chủ Lục Đại thánh địa mới có thể đạt được cảnh giới này!

Đường ranh giới giữa cửu trọng thiên và bát trọng thiên, có thể nói là một đường ranh giới lớn nhất giữa nhất từ nhất trọng đến bát trọng.

Nhìn chung trong lịch sử, số người bị kẹt ở bát trọng rất nhiều, vượt xa tưởng tượng.

Đây cũng là lý do vì sao khi nhìn thấy một màn này, họ lại lộ ra vẻ giật mình như vậy. Đương nhiên, giật mình còn có cả địch nữa.

Nơi nào đó trong Phúc Vân Châu. Phân các của Huyết Sát Các.

Được Triệu Linh Hoàng cho phép ra ngoài quan sát tình hình chiến đấu, lúc này một cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Nguyệt Tuyết đã há lớn đến cực điểm.

Nàng đã nhìn thấy gì? Thánh Cảnh cửu trọng thiên!

Nếu như lúc trước còn có chút hoài nghi với Huyết Sát Các.

Hiện tại, Trần Nô Kiều có thể nói là đã hoàn toàn tín nhiệm Huyết Sát Các. Bởi vì nàng cũng nhìn thấy.

Thánh Cảnh cửu trọng thiên! Dùng thiên tư cuồn cuộn khí thế mà nghiền ép toàn trường!

Từ khoảnh khắc nhìn thấy Nguỵ Tuyệt Niệm, Trần Nô Kiều đã biết câu nói lúc trước Vạn Thánh từng nói không phải là giả. Huyết Sát Các thật sự có năng lực trợ giúp muội muội của nàng chữa trị chứng bệnh tuyệt mệnh kia.

“Mình phải tu luyện nhanh hơn, tranh thủ sớm ngày tiến vào nhóm sát thủ hàng chữ Địa.” Trần Nô Kiều hạ quyết tâm nói.

Lúc này Thanh Khâu Trường Vũ đã hoàn toàn khôi phục được trạng thái đỉnh cao. Nhìn trận chiến đấu mênh mông kinh người trên bầu trời phía xa kia.

Chỉ cảm thấy khiếp sợ không thôi.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy Ngụy Tuyệt Niệm triển lộ tu vi chân chính của hắn, trong lòng nàng chỉ cảm thấy khiếp sợ không thôi. Bởi vì nàng phát hiện một vấn đề vô cùng đáng sợ.

Thánh Cảnh cửu trọng thiên đã có, vậy phía trên đó là Đại Đế, cũng chưa chắc là không có!

Trong nháy mắt, Thanh Khâu Trường Vũ chợt liên tưởng đến các chủ vẫn luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi kia. Chẳng lẽ các chủ chính là một vị Đại Đế ẩn nấp đã lâu hay sao?

“Đi thôi.”

Giọng nói của Nguyệt Yến giội tỉnh Thanh Khâu Trường Vũ vẫn còn chìm trong suy nghĩ.

“Được.” Thanh Khâu Trường Vũ gật đầu.

Mục tiêu lần này của bọn họ chính là ngăn cản hai Bán Thánh Cảnh của Chân Nguyên Tông, đồng thời một lần giết chết bọn họ.

Trở lại hiện trường.

Hai người Hàn Ngụy và Trừ Phượng Niên sớm đã bị luồng uy áp làm người ta hít thở không thông kia chấn nhiếp, tứ chi không còn cách nào nhúc nhích được.

Sắc mặt Hàn Ngụy đã trầm xuống đến cực điểm.

Thánh Cảnh cửu trọng thiên! Không ngờ lại đúng là Thánh Cảnh cửu trọng thiên!

Tu vi thật sự của nam tử trẻ tuổi này đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của lão ta.

“Chết tiệt, chỉ có thể làm như vậy.”

Dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, Hàn Ngụy cắn răng. Mệnh!

Lão ngẩng đầu hô lớn: “Ba phần được chia, Chân Nguyên Tông ta có thể không lấy toàn bộ, cũng xin Thánh Sứ đại nhân cứu mạng .”

Những lời này vừa được nói ra, có người rất nhanh đã nhận thấy được dị tượng đột phát.

“Không thể nào! Đó là...” Có người nhịn không được kinh hô lên.

Ánh mắt dời đi, hướng lên bầu trời, tầng mây tiêu tan.

Một nam tử trung niên tay cầm theo phất trần, thân mặc đạo bào chân đạp trên không, mỉm cười quan sát toàn bộ khung cảnh bên dưới.

Khi có người nhìn thấy bộ đạo bào trên người nam tử trung niên, trong lòng giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh.

Bởi vì bộ đạo bào, đại biểu cho thế lực nhất phẩm duy nhất ở Đông Lâm Đạo Châu hiện nay, Vô Tướng thánh địa!

“Không biết hai vị có thể cho tại hạ, cũng là cho Vô Tướng thánh địa mặt mũi, thả hai vị trưởng lão Chân Nguyên Tông hay không?”

Nam tử trung niên mở miệng nói, kèm theo đó là nụ cười nhàn nhạt trên nét mặt.

Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Huyết Sát Các sẽ biết điều, lùi lại một bước.

Thế nhưng vạn vạn không nghĩ tới.

“Tại sao ta phải cho Vô Tướng thánh địa ngươi mặt mũi chứ?” Ngụy Tuyệt Niệm quay đầu, nhìn về phía hắn ta nói.

Trên mặt nam tử trung niên vẫn luôn treo nụ cười bình tĩnh như thường.

“Hai vị thái thượng trưởng lão Chân Nguyên Tông là Thánh Cảnh, sự tồn tại của bọn họ có thể khiến cho số mệnh Đông Lâm Đạo Châu chúng ta càng thêm vững chắc, ngược lại nếu có người ngã xuống, chỉ sợ số mệnh sẽ có chút bất ổn, thậm chí còn bởi vì vậy mà tán loạn, hạ xuống một ít. Chắc hẳn quý các cũng không muốn vì vậy mà trở thành tội nhân của Đông Lâm Đạo Châu, đúng không!”

Mỗi một câu nói của nam tử trung niên nhìn như cực kỳ yếu đuối, thật ra trong lời nói lại ẩn chứa sắc bén.