Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 257: Phân thân Sát Thần giáng lâm




Thời điểm thanh đao huy động, tầng mây trăm dặm xung quanh ầm ầm tán loạn.

Hơn nữa, một hư ảnh chân long màu vàng kim rực rỡ mà mắt trần có thể thấy được, cũng vung lên theo Yển Nguyệt Đao.

Một đao chém xuống.

Mắt thấy đao kia sắp chém lên người Vạn Thánh.

“Chỉ là hai tên ngũ trọng thiên, là ai cho các ngươi lá gan làm ầm ĩ trên Thục giới của Huyết Sát Các ta?” Một chuỗi âm thanh thông suốt lạnh lẽo, biến ảo không lường chợt vang vọng khắp toàn bộ Phúc Vân Châu.

Trừ Phượng Niên cảm nhận được nguy cơ tử vong tự nhiên ập xuống, trong lòng nảy sinh sợ hãi, vội vã bỏ qua công kích Vạn Thánh, vung đao chém xuống phía bên trái.

Chỉ thấy, một tia huyết quang lạ lẫm đột nhiên tuôn ra.

Mà công kích Kim Đằng Yển Nguyệt Đao của Trừ Phượng Niên, thì vừa đúng lúc rơi xuống tia huyết quang này.

Tuy là dùng một đao chém tan huyết quang, nhưng cả người Trừ Phượng Niên cũng bởi vì sức trùng kích khổng lồ mà bay ngược ra ngoài.

Cảnh tương đột ngột này, trực tiếp dọa mọi người có mặt ở đây ngốc luôn tại chỗ.

“Mau nhìn bầu trời!” Không biết là người nào phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Hơn phân nửa người vô thức ngẩng đầu nhìn lên trên không trung.

Lúc này, màn trời đã hoàn toàn bị một mảnh mây sắc đỏ như máu mông lung bao phủ.

Ngay sau đó, những đám mây máu này đều hội tụ về một phương hướng, tốc độ nhanh đến mức vượt qua cả tưởng tượng.

Thời khắc này, những đám mây máu đã hợp thành một bóng dáng một nam nhân.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Bóng người dần dần hiện ra dáng dấp nam tử trẻ tuổi.

Nam tử có mái tóc đen dài đến eo, hoà lẫn vào bộ trường bào đỏ thẫm như máu, da thịt trắng nõn như dương chi bạch ngọc, tướng mạo vừa tuấn mỹ vừa tà mị.

Người thanh niên thần bí này đột nhiên xuất hiện, đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người ở đây.

“Các hạ cũng là người của Huyết Sát Các?” Chân mày Trừ Phượng Niên nhíu chặt.

Xét từ chiêu công kích vừa rồi, lão có thể đoán được tu vi của người thanh niên trước mắt ít nhất cũng là một cường giả Thánh Cảnh.

“Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa của Huyết Sát Các, Ngụy Tuyệt Niệm. Phụng lệnh đến đây lấy cái đầu trên cổ mấy vị.” Thanh niên cười nhạt nói.

Hắn ta vừa dứt lời, chỗ cũ đã không có thấy thân hình của Ngụy Tuyệt Niệm đâ nữa.

“Không xong rồi!” Vẻ mặt Trừ Phượng Niên nhất thời kinh hãi.

Bởi vì một giây tiếp theo, Ngụy Tuyệt Niệm đã đột ngột xuất hiện ở ngay phía trước lão ta.

“Nhất Khí Hóa Ma Chưởng!”

Ngụy Tuyệt Niệm cười khẽ, tay phải thủ thế, trực tiếp đánh ra một chưởng. Tất cả các động tác nhìn rất bình thường không có gì lạ, nhưng thật ra chỉ có người trong cuộc như Trừ Phượng Niên mới có thể cảm nhận được một chưởng có vẻ bình thường này, rốt cuộc là ẩn chứa bao nhiêu năng lượng.

Vào giây phút này, Trừ Phượng Niên cảm nhận được nguy cơ tử vong mãnh liệt bao phủ đầu óc của mình.

Lão vô thức quơ Kim Đằng Yển Nguyệt Đao trong tay lên hòng ngăn cản.

Nhưng chưa từng ngờ tới, Kim Đằng Yển Nguyệt Đao không đỡ được bao lâu đã tuột khỏi tay, văng ra ngoài.

Keng!

Trừ Phượng Niên cắn răng, khoanh hai tay tiến hành chống đỡ.

Rầm!

Cả người Trừ Phượng Niên như một viên đạn pháo, bất ngờ bay ngược ra về phía sau, rơi thẳng xuống một chỗ trong sơn mạch.

Tất cả mọi người đang vây xem đều choáng váng.

Tuy đều liệu đến việc tu vi của Ngụy Tuyệt Niệm không đơn giản, nhưng ai có thể nghĩ đến, đối phương lại chỉ cần một chưởng là có thể trực tiếp đánh bay Trừ Phượng Niên, một cường giả Thánh Cảnh ngũ trọng thiên.

“Ổ?” Hình như Ngụy Tuyệt Niệm cũng sửng sốt mất một giây đồng hồ.

Hắn ta nhoẻn miệng cười: “Xin lỗi, không ngờ là ngươi không chịu được đòn như thế, ngay cả một chưởng nhẹ bẫng của ta cũng không chịu nổi.”

Bên kia sơn mạch.

Trừ Phượng Niên người đầy bụi đất, bò ra từ trong một hố sâu.

Lão nhìn về phía Ngụy Tuyệt Niệm chân đạp hư không, lúc này trong lòng dẫn đầu xông ra không phải tức giận, mà là sự sợ hãi nồng đậm.

Nói không chừng, tu vi người này so với nam tử trung niên bạch y kia, sợ là chỉ có cao chứ không thấp hơn!

“Hôm nay thực sự là thua rồi, không nghĩ tới Phúc Vân Châu nho nhỏ này lại cất dấu một thế lực lớn như vậy.” Trong lòng Trừ Phượng Niên âm thầm nói.

Ba chữ Huyết Sát Các, lúc này đã in lại một dấu vết sâu đậm trong nội tâm lão.

Trừ Phượng Niên liếc mắt mình người bạn già Hàn Ngụy của mình.

Sắc mặt Hàn Ngụy đã tái nhợt.

Rõ ràng là lượng linh khí tiêu hao đang không ngừng tăng lớn, dưới tình huống tu vi hai bên chênh lệch, chỉ sợ Hàn Ngụy sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.

Trong lòng Trừ Phượng Niên căng thẳng.

Nếu còn tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ thật sự phải chết tại đây.

Lão truyền âm cho Nhậm Quán Phi cùng với Thư Bích Nhu, nói: “Tình huống không ổn. Một lát nữa ta và Hàn trưởng lão sẽ giữ chân bọn họ cho các ngươi, các ngươi thừa dịp đó mau chạy trốn!”

Khuôn mặt Nhậm Quán Phi đã sợ đến trắng bệch, gật đầu, dùng truyền âm trả lời: “Vâng.”