Chân Nguyên Điện.
So với hội nghị tông môn lần trước, lần này rõ ràng là có nhiều người xuất hiện hơn.
Thân hình Khương Quảng Phách từ từ đi đến cửa, tất cả trưởng lão đồng thời chắp tay: “Bái kiến tông chủ!!!”
Khương Quảng Phách nhẹ nhàng ngồi xuống bảo vị tông môn.
“Mỗi người báo cáo tình hình thương vong, cùng tình hình truy bắt trọng phạm của Thiên Trọng đại lao đi.” Khương Quảng Phách trầm giọng nói.
Chuyện đã xảy ra ngày hôm trước, tất cả tu sĩ ở đây bao gồm chính ông ta cũng không ngờ được, Thiên Trọng đại lao lại xảy ra phản loạn.
Nhất thời, phía nam Chân Nguyên Tông đã trở nên rất hỗn loạn.
Thậm chí có không ít đệ tử và trưởng lão tông môn cũng vì vậy mà bỏ mạng.
Cuối cùng vẫn phải dựa vào ông ta cùng hai vị Thái thượng trưởng lão khác trong tông môn mới có thể nhanh chóng dẹp yên được hỗn loạn. Nếu không, sau đó tất nhiên sẽ là kết cục tổn thương nguyên khí nặng nề.
“Bẩm tông chủ, đệ tử ngoại môn có tổng cộng có bảy mươi tám người mất mạng, hơn một trăm đệ tử bị thương.” Môn chủ ngoại môn, Phí Cận Thành chắp tay hồi đáp.
“Bẩm tông chủ, đệ tử nội môn tổng cộng có hai mươi hai người mất mạng, ba mươi lăm đệ tử bị thương. Bên phía đệ tử chân truyền một chỉ có một người bất hạnh tử nạn.” Môn chủ nội môn, Chung Ngô chắp tay nói.
“Bẩm tông chủ, trưởng lão nội ngoại môn tử nạn có tổng cộng chín người, trưởng lão bị thương nhẹ là mười lăm người.” Đại trưởng lão Đông Hoàng liệt nói.
Cuối cùng là trưởng lão thống kê số người Thiên Trọng đại lao mở miệng.
“Bẩm tông chủ, Tà tu, Yêu tộc, tu thổ trong Thiên Trọng đại lao cộng lại có tất cả là chín trăm ba mươi người. Trong lần vượt ngục này, có tất cả sáu trăm bảy mươi ba người bị đánh gục, hai trăm bốn mươi bảy người bị bắt giữ, còn lại mười người đã thành công trốn thoát khỏi Chân Nguyên Tông.”
“Trong đó có đầu sỏ gây nên chuyện này là Yêu tộc Thanh Khâu Trường Vũ.”
Khi nhắc tới bốn chữ Thanh Khâu Trường Vũ, rõ ràng toàn bộ đại điện đều lặng ngắt như tờ.
“Ta nhớ là mấy canh giờ trước, mệnh bài của Lôi trưởng lão đã vỡ nát… đúng không?”
Đại trưởng lão gật đầu, thần sắc tối sầm.
Vị Bán Thánh Cảnh ngũ trọng thiên Lôi Phù Chấn này, phóng tầm mắt nhìn trong số trưởng lão nội môn của Chân Nguyên Tông, thì cũng là cường giả Bán Thánh số một số hai.
Theo lẽ thường, truy đuổi một Yêu tộc chỉ là Bán Thánh nhất trọng thiên hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng cuối cùng lại bất ngờ ngã xuống, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không ngờ được.
“Vị trí cuối cùng Lôi Phù Chấn ngã xuống là ở đâu?”
Vẻ mặt Đại trưởng lão cứng một giây, sau đó chậm rãi nói: “Trên một Hải Vực ở giữa Vật Hành Châu cùng Phúc Vân Châu.”
“Lại là bên Phúc Vân Châu.” Khương Quảng Phách nheo mắt.
Ông ta lập tức đoán được, giết chết Lôi Phù Chấn không phải ai khác, rất có thể chính là vị cường giả thần bí đã giết đệ tử chân truyền của tông môn lúc trước.
“Lẽ nào lại như vậy, dám nhiều lần lặp đi lặp lại hành động khiêu khích Chân Nguyên Tông ta, còn xin tông chủ hạ lệnh, để bản trưởng lão đi bắt kẻ này về!” Một người tức giận nói.
“Yên lặng!” Khương Quảng Phách quát khẽ một tiếng.
Ông ta đưa mắt liếc nhìn vị trưởng lão tức giận kia: “Thượng Cung trưởng lão, chẳng lẽ ngươi cũng muốn cùng Lãnh trưởng lão đi tới Lôi Ngục Điện tiếp nhận hình phạt à?”
Lúc trước, Lãnh trưởng lão chính là người đã mở Thiên Trọng đại lao.
Sau khi hỗn loạn kết thúc, đã lập tức xin đến Lôi Ngục Điện tiếp nhận hình pháp tạ tội. Nghe thấy ba chữ Lôi Ngục Điện, trưởng lão mới vừa rồi còn đang nổi giận đùng đùng thì lập tức héo xuống.
“Hừ, bị một gã tu sĩ vô danh dọa sợ đến như vậy, người không biết còn tưởng rằng Chân Nguyên Tông ta đã xuống dốc đấy.” Một giọng nói đột nhiên vang vọng trong Chân Nguyên Điện.
Hai vị lão giả chậm rãi từ ngoài cửa điện bước vào.
Khương Quảng Phách vội vàng đứng lên,: “Tông chủ Khương Quảng Phách, bái kiến hai vị thái thượng trưởng lão!”
Cùng lúc đó, các trưởng lão bên cạnh cũng từ từ chắp tay cúi người, đồng loạt nói: “Bái kiến Thái thượng trưởng lão!”
Hai lão giả trước mắt, không chỉ có bối phận cực lớn mà còn đều là đại năng Thánh Cảnh số một số hai trong tông môn.
Đây cũng là một trong ba Thánh Cảnh gốc rễ của Chân Nguyên Tông, là nguyên nhân khiến Chân Nguyên Tông có vị trí hàng đầu trong Đông Lâm Đạo Châu hiện nay.
“Được rồi. Khương tiểu tử, còn có đám người các ngươi nữa, làm việc câu nệ như vậy, sẽ chỉ làm ngoại nhân xem thường Chân Nguyên Tông ta mà thôi.”
“Hai vị Thái thượng trưởng lão dạy rất đúng, Quảng Phách đã hiểu.” Khương Quảng Phách cúi đầu, nói.
“Hừ! Ngươi hiểu cái rắm gì! Chân Nguyên Tông ta đường đường là tông môn Nhị Phẩm ở Đông Lâm Đạo Châu, thế mà phải sợ một tu sĩ vô danh, ẩn nấp trong bóng tối à?”
Khương Quảng Phách trả lời: “Nhưng nếu đi bắt người với động tĩnh lớn như vậy, nói không chừng vết tích về Tiểu Thế Giới ở Thiên Nguyên Châu sẽ bị người có dã tâm…”