Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 247: Kiếm phá lôi (2)




Dưới tình thế cấp bách, phi kiếm chỉ cách Lôi Phù Chấn có mấy trăm thước, Lôi Phù Chấn lại một lần nữa thi triển công pháp.

Phía dưới, nước biển cuồn cuộn dâng lên.

Một cơn sóng lớn tận trời giống giống như biển gầm bất ngờ nhấc lên, ngăn cản giữa Lôi Phù Chấn cùng với phi kiếm.

Có điều xét cho cùng, Lôi Phù Chấn vẫn có chút khinh địch.

Cơn sóng thần vừa dâng lên, ở trước mặt những thanh phi kiếm có sát lực cực mạnh này, căn bản không đáng nhắc tới.

Phòng ngự lại một lần nữa bị công phá.

Xoạt xoạt xoạt!!!

Thanh Khâu Trường Vũ đứng một bên nhìn Lôi Phù Chấn bị đánh cho tan tác. Lúc này đôi mắt đẹp cũng đã trợn to, chỉ dùng một chiêu đã đánh cho cao thủ Bán Thánh Cảnh ngũ trọng thiên không còn chút sức đánh trả nào.

Tu vi của người ra tay, rốt cuộc thì khủng bố cỡ nào chứ? Thất trọng thiên, bát trọng thiên, hoặc là thậm chí cửu trọng thiên à?

Còn về Thánh Cảnh trên Bán Thánh, tuy có hiện lên trong đầu, nhưng Thanh Khâu Trường Vũ đã lập tức lắc đầu xua đi.

Hiện tại ở Tiên Huyền đại lục.

Đại năng Thánh Cảnh trên cơ bản đều bế quan không ra ngoài, cho dù có ra một lần thì cũng là rất nhanh đã vội vàng quay lại bế quan.

Cường giả như vậy, sao lại trợ giúp nàng? Hơn nữa lại còn là Yêu tộc?

Tuy địa vị của nàng ở Yêu tộc cũng coi như có chút đặc thù, nhưng đây cũng không phải lý do một vị Thánh Cảnh sẽ trợ giúp nàng.

Càng chưa nói tới lúc trước đối phương còn nói, điều kiện cứu nàng chính là gia nhập vào thế lực của bọn họ. Điều kiện kỳ lạ như vậy, làm sao có thể nói ra từ miệng của một cường giả Thánh Cảnh được chứ?

Thanh Khâu Trường Vũ mang theo nghi hoặc, nhìn sang vị trưởng lão Chân Nguyên Tông đi theo Lôi Phù Chấn đến đây.

Lúc này, toàn thân Lôi Phù Chấn đã thấm đầy máu tươi, biến thành một huyết nhân. Hơn nữa, dáng vẻ lung lay sắp đổ, giống như sắp không chịu nổi nữa rồi.

Có thể thấy được lực sát thương của những phi kiếm kia mạnh đến mức nào.

Hộc hộc hộc

Lôi Phù Chấn liên tục thở ra mấy hơi dài, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Sau đó lớn tiếng quát ầm lên: “Ta là trưởng lão nội môn của Chân Nguyên Tông Nhập Nguyên Đạo Châu. Các hạ vô duyên vô cớ tấn công ta, có thể đưa ra một lý do hay không?”

Dứt lời, hai mắt Lôi Phù Chấn hơi híp lại. Bởi vì ở mấy ngàn thước trước mắt hắn ta...

Hư không chấn động. Có một nam tử trung niên mặc áo trắng chậm rãi bước ra.

Người này chân đạp trên không, nhìn Lôi Phù Chấn với vẻ mặt cười như không cười.

Đương nhiên, Lôi Phù Chấn đoán được nam tử trước mắt này chính là người phía sau điều khiển những phi kiếm vừa nãy.

Hắn ta cắn răng nói: “Không biết vì sao các hạ lại đột nhiên công kích ta? Có thể cho ta một lý do hay không? Nếu không... Đợi ta bẩm báo với tông môn, có lẽ không chỉ là một mình ta đến đây đòi lại công đạo đâu.”

“Đơn giản là ta nhìn tu sĩ Chân Nguyên Tông các ngươi ngứa mắt, có được không?” Dạ Mệnh cười nói.

Nghe được câu này, Lôi Phù Chấn ngây người tại chỗ, sắc mặt căng chặt.

“Cho dù các hạ là Bán Thánh Cảnh cửu trọng thiên, nếu như đắc tội Chân Nguyên Tông cũng đừng nghĩ có thể chạy thoát được.”

Dạ Mệnh thì nói với vẻ mặt khoa trương: “Ai u, Chân Nguyên Tông các ngươi trâu bò như vậy hả?”

Thấy bộ dạng này của Dạ Mệnh, vẻ mặt Lôi Phù Chấn âm trầm gần như có thể nhỏ ra nước được.

“Đã như vậy, chúng ta cứ đợi xem!”

Sau khi thả ra một câu tàn nhẫn, Lôi Phù Chấn định rời khỏi nơi này.

Dạ Mệnh lại kêu lên: “Ta cho ngươi đi chưa?”

Lôi Phù Chấn xoay người.

Vẫn là vẻ mặt và giọng điệu uy hiếp nói: “Các hạ chớ có ép ta!”

“Ép ngươi? Ngươi là cái thứ gì!” Nụ cười nhàn nhạt của Dạ Mệnh chợt thay đổi.

Khí tức Thánh Cảnh chợt ép về phía Lôi Phù Chấn!

Lôi Phù Chấn đột nhiên cảm nhận được một luồng trọng lực khủng bố đè nặng trên người, khiến hắn ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có.

“Đây, đây, đừng… nói là!”

Đồng tử của Lôi Phù Chấn thu nhỏ lại thành châm, yên tĩnh nhìn Dạ Mệnh đang đứng giữa không trung, trong lòng hoảng sợ không thôi.

Hắn ta tuyệt đối không cảm nhận sai, luồng khí tức này giống y như lần đầu tiên hắn ta đối mặt với Khương Quảng Phách. Cảm giác áp bách làm người ta hít thở không thông lúc này thậm chí còn mạnh hơn so với lúc hắn ta đối mặt với tông chủ! Nhưng thời khắc này, đầu óc hắn ta ngoại trừ nỗi khiếp sợ vô tận ra chính là tràn đầy hối hận và nghi hoặc.

Trong mảnh Hải Vực nho nhỏ này tại sao lại có một vị đại năng Thánh Cảnh tồn tại chứ? Bản thân còn đúng lúc đụng phải nữa.

Xui xẻo hơn là, lý do đối phương công kích mình chỉ là vì chán ghét tu sĩ Chân Nguyên Tông. Tất cả mọi chuyện này thoạt nhìn thật sự là quá mức không hợp lẽ thường.

“Các hạ, ta nghĩ chúng ta có thể…” Lôi Phù Chấn vừa muốn thốt ra những lời này.

Trong vòng ba giây, thân hình Dạ Mệnh đã đột nhiên dời đến bên cạnh hắn ta.

“Ngại quá, ta không có hứng thú với điều kiện ngươi nói. Ta vẫn cảm thấy hứng thú với mạng của ngươi hơn.”

Giọng Dạ Mệnh quanh quẩn bên tai Lôi Phù Chấn.