Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 170: Quỳ Nguyệt




“Ha ha ha, xem ra ông trời quả nhiên còn quan tâm đến Vô Cực Môn ta.”

Đệ tử và trưởng lão Vô Cực Môn đầu hàng lúc trước giống hệt nhau, đều kích động không thôi. Thậm chí có người trong lòng đã chuẩn bị thừa dịp bất ngờ, đánh chết sát thủ Huyết Sát Các trông giữ bọn họ.

Lão giả được gọi là Lâm tổ sư là Động Phủ Cảnh Vô Cực Môn.

Nhìn Vô Cực Môn giống như bị trời phạt trước mắt, trong lòng ông ta tức giận đến tột cùng.

Hai mắt mơ hồ có thể thấy được sát ý nồng đậm.

“Dám đả thương đệ tử tông môn của lão phu, quản ngươi thế lực chó má gì, hôm nay lão phu nhất đi phải tru cửu tộc ngươi.”

“Tam Sơn trấn!”

Hai tay Lâm tổ sư bấm pháp quyết.

Phía xa, ngọn núi lớn nguy nga chậm rãi rời khỏi mặt đất, bay lơ lửng về phía này.

“Rơi!”

Tay phải Lâm tổ sư chỉ một phía chỗ dừng chân của ba nhóm sát thủ Huyết Sát Các. Ba ngọn núi lớn nguy nga lại giống như vẫn thạch, đập về ba phía đó.

“Không tốt, mau ngăn lại!”

Một gã sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền nhìn thấy cảnh này, lớn tiếng nói. Chẳng qua, giữa lúc chúng sát thủ chuẩn bị hợp lực đỡ ba ngọn núi lớn này thì có ba luồng ánh sáng tím từ một chỗ lướt qua. Phân biệt đánh về hướng ba ngọn núi lớn.

RẦM!

Ba ngọn núi có thể tích khổng lồ vỡ toang, biến thành từng cục đá vụn văng đi khắp nơi.

“Là ai?” Lâm tổ sư híp mắt lại.

Không ngờ lại có người dễ dàng phá vỡ được Tam Sơn trấn của ông ta.

“Ta còn tưởng là ai, thì ra chỉ là một con kiến hôi Động Phủ Bát trọng đang gào thét.”

“Kiến hôi?”Lâm tổ sư tức đến cười rộ lên.

“Xin hỏi các hạ lại là cảnh giới nào.”

Vừa dứt lời, trong tầm mắt Lâm tổ sư xuất hiện một nữ tử mặc hồng y tuyệt, chân trần đạp không đi về phía ông ta.

Cô gái tuyệt sắc kia chính là Quỳ Nguyệt.

“Tiểu nữ tử bất tài, chỉ là Đan Hồn tam trọng thiên mà thôi.” Quỳ Nguyệt cười nhẹ.

Nghe được năm chữ “Đan Hồn tam trọng thiên”, Lâm tổ sư bất ngờ ngây ngẩn cả người.

Sau đó, ông ta lập tức nghiêm túc nhìn nữ tử áo đỏ trước mắt. Thực sự nhìn không ra là Đan Hồn Cảnh gì.

“Nếu như ngươi muôn hù doạ lão phu, vậy ngươi đã tìm nhầm người rồi!”

Ở trong mắt Lâm tổ sư, tu sĩ Đan Hồn Cảnh đã là đạt đến tình trạng nửa bước thông thiên rồi. Nhân vật như vậy làm sao mà xuất hiện ở địa giới Thiên Nguyên Châu nhỏ bé của bọn họ chứ?

Hơn nữa, còn cố tình đánh nhau với Vô Cực Môn nữa chứ.

Tìm lý do cũng phải tìm cái nghe vào hợp tình hợp lý chút.

Lâm tổ sư sa sầm mặt, quát lên: “Cửu Long Tiên!”

Trong lòng bàn tay phải của ông ta, kim mang lóe lên một cái rồi biến mất.

Một cây roi màu vàng, dài khoảng bốn thước xuất hiện.

Trên roi có khắc rất nhiều văn tự bùa chú, thần quái vô cùng.

“Cửu Long Tiên của ta có thể khiến người ta cảm nhận được thống khổ thần hồn bị xé rách, hôm nay ta phải cho ngươi thể nghiệm một phen!”

Lâm tổ sư nhẹ nhàng vung Cửu Long Tiên trong tay.

Cửu Long Tiên giống như một con yêu xà, chiều dài của nó đột nhiên không ngừng kéo dài, trong chớp mắt ngắn ngủi đã từ bốn thước biến thành hơn mười thước.

Lâm tổ sư vung Cửu Long Tiên, đánh về hướng Quỳ Nguyệt.

Quỳ Nguyệt hơi nhếch miệng, hai chân nhẹ nhàng nhảy lên.

Lục lạc bằng đồng buộc trên cổ chân phát ra tiếng kêu leng keng trong trẻo vui tai.

Thân hình Quỳ Nguyệt ung dung tránh khỏi một roi này.

Lâm tổ sư cười nhạt, nếu như ngươi cảm thấy có thể dễ dàng né tránh Cửu Long Tiên của ta, vậy thì chỉ có thể chứng minh ngươi quá non nớt.

Chỉ thấy, Cửu Long Tiên bị Quỳ Nguyệt tránh thoát lại biến đổi phương hướng, quay ngược lại, dồn một kích từ phía sau Quỳ Nguyệt.

Không biết Quỳ Nguyệt có chú ý đến thay đổi này hay không, nhưng ý cười quyến rũ trên mặt chưa từng tiêu giảm.

Nàng mở tay trái, chẳng biết lúc nào trong lòng bàn tay đã xuất hiện một đóa hoa màu vàng óng.

“Phù.”

Nàng ta nhẹ nhàng thổi một hơi vào đóa hoa.

Đóa hoa bay khỏi lòng bàn tay. Lúc lơ lửng giữa không trung, đóa hoa đột nhiên trở nên vô cùng to lớn, phải đến khoảng ba cái sân bóng rổ cộng lại, hào quang màu đỏ thắm nở rộ.

Ngay sau đó, một tiếng xao động loạt soạt vang lên.

Có vài dây leo tráng kiện, ngoài mặt còn có rất nhiều hoa không biết mọc ra từ đâu. Động tác nhanh nhẹn, linh hoạt như một kẻ săn mồi.

Chỉ trong vài cái chớp mắt đã chống đỡ được công kích từ Cửu Long Tiên, hơn nữa còn quấn chặt lấy nó.

Ngoài ra, còn có một sợi dây leo dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai, đột phá tới trước mặt Lâm tổ sư.

“Nhanh thật!” Lâm tổ sư đột nhiên kinh hãi, muốn vung pháp bảo Địa giai hạ phẩm Cửu Long Tiên đang cầm trong tay lên nhưng lại phát hiện Cửu Long Tiên đã bị mấy sợi dây leo khác trói lại từ lâu rồi, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào thoát ra được.

“Đáng Chết! Ngũ Lôi Thiên Tâm Chưởng!”

Tay trái Lâm tổ sư nhanh chóng mở ra.

Sức mạnh sấm sét màu xanh thẳm hiện lên trong lòng bàn tay lão.

Lôi đình cuồng bạo thoáng chốc bao bọc bên trái tay. Lão đưa tay chạm lên đám dây leo kia.